1.[z-qhx] (H) [qhx] (H) [xhds] (H) [stls] (H) [tacs] (H) [db] (H) [gfv] (H) [news] (H) [TdDcNq] [H] - 2.DOWNLOAD TaiLieu - 3. VUOT TUONG LUA - 4.[Chu Viet] - 5.[Audio] 6.[SuThat] - 7.[Thu doan cs d/v Ton giao] (10.H_mt) (11.H_qh)

mardi 1 mai 2007

Vấn đề “Phật tử không làm chính trị!” và đôi lời cùng các Tu sĩ trong Phật giáo Quốc doanh

Vấn đề “Phật tử không làm chính trị!” và đôi lời cùng các Tu sĩ trong Phật giáo Quốc doanh.
Hoài Nam


1. Tâm nguyện:


Vì đau lòng cho Giáo pháp uyên nguyên của Chư Phật bị hoen ố bởi chủ nghĩa Mác Lê,


Vì đau thương cho một Giáo hội Truyền thống đang bị bức tử bởi Ma vương,


Vì tiết thương cho những vị Tu sĩ đang bị đầu độc bởi ác Đảng,


Và, vì nền đạo giáo đang bị diệt vong, nét thuần phong mỹ tục đang bị thoái hóa, băng hoại bởi Cọng sản Việt Nam ,


Con xin Mười Phương Chư Phật minh chứng cho Tâm nguyện của con nói ra sự thật, chưa bao giờ lóe lên một tâm tư đả phá!


2. Đã đến lúc phải nói:


Nhìn thấy cảnh Đạo suy Giáo diệt, bổn phận của một Phật tử là gì? Có nên lên tiếng không? Không nói, cứ làm thinh, nghĩa là gián tiếp góp sức hủy hoại Phật giáo. Đã nói thì phải nói cho rốt ráo, không thiên vị, không tô trét, không che đậy. Tự đáy lòng, luôn luôn mang một tâm nguyện, là tuyệt đối không muốn cho Giáo pháp của Chư Phật trong mười phương Tam thế bị bôi bẩn bởi bất cứ thế lực vô minh ma giáo nào!

Tội lỗi không xuất phát từ những con người có tấm lòng vị tha, thương yêu kẻ yếu, quan tâm đồng loại, và phát huy tinh thần tồi tà phụ chánh; mà tội lỗi chỉ có ở những con người nhu nhược, an phận, ích kỷ, quan liêu, thủ phận, chỉ lo sống riêng cho bản thân và bất thiết đến tha nhân. Kẻ thấy tội ác không ngăn ngừa, nghĩa là đồng lõa với tội ác, tức là ác nhân.


3. Thái độ Chính trị trong Phật giáo:

Nếu nói rằng Phật giáo là “phi chính trị” , thì “Phi chính trị” được hiểu là không nhúng tay vào trên lãnh vực thống lãnh, nắm lấy quyền bính, hoặc giữ lấy ngôi cấp địa vị ở trong bất cứ một thể chế nào; chứ không phải là thờ ơ, bất quan tâm đến sự khổ đau của dân chúng; chứ không phải cứ nhắm mắt cho kẻ ác hiếp bức người lành; chứ không phải bất đoái đến hành động diệt đạo, diệt tông, diệt truyền thống do ác Đảng gây ra; chứ không phải là thấy chết không cứu!


Chính Đạo Phật là đạo cứu khổ, Đạo Như thật; chính Phật pháp bất ly Thế gian pháp, nên chỗ nào có khổ là nơi ấy có sự xuất hiện của Đạo Phật thể hiện qua những hành động tích cực của giới Trưởng tử Như Lai.


Những sự khổ não đau thương do chính trị gây ra, thì Phật giáo càng phải tích cực dấn thân vào lĩnh vực ấy để chuyển hóa. Cương lĩnh này của Đạo Phật đã được chỉ giáo rõ ràng trong kinh Lục Độ Tập của Phật giáo và đã được Ngài Hưng Đạo Vương Tuệ trung Thượng sĩ phát huy giết giặc Nguyên, cứu lấy muôn dân, bảo vệ Tổ quốc.


Thời giặc Nguyên xâm chiếm Việt Nam , Nguyễn Bá Linh là một tên phản quốc làm tay sai cho giặc Tàu. Sau khi bị Yết Kiêu bắt sống, quân ta mang Linh ra chém đầu. Nhưng vì Linh có phép phuật phù thủy, nên khi chém đầu này của Linh xong thì đầu khác lại mọc ra. Chuyện lạ được bẩm báo lên Ngài Trần Hưng Đạo. Ngài liền đến trước mặt Nguyễn Bá Linh, rút kiếm toan định chém hắn. Nguyễn Bá Linh vô cùng kinh hãi, biết mình thoát chết, liền xin Hưng Đạo Vương cho một bữa ăn trước khi chịu chết, nhưng Hưng Đạo Vương cả giận thét lên: “Mày là đồ phù thủy xấu xa, chỉ có máu huyết của đàn bà sinh đẻ để dành cho ngươi ăn uống trước khi chết mà thôi!” Nói xong, Đức Trần Hưng Đạo liền trao gươm và ra lệnh cho quân sĩ chém bay đầu tên phản quốc Nguyễn Bá Linh.


Chém đứt đầu Nguyễn Bá Linh và giết biết bao nhiêu quân thù để bảo vệ Tổ quốc, nhưng Ngài đâu có bị nghiệp lực gì chi phối? Đến cuối cuộc đời của Ngài Tuệ Trung Thượng Sĩ, Ngài báo cho tứ chúng đệ tử biết ngày giờ, nơi chốn ra đi của mình. Dặn dò chúng đệ tử xong đâu đó, Ngài đã ngồi an nhiên thị tịch trên một chiếc ghế đẩu như là một hiện tượng giải thoát siêu diệu của một cao tăng trong Phật giáo. Việc này chứng minh rằng, việc chứng tu giải thoát và tiêu diệt ma vương không liên quan gì với nhau cả. Thấy kẻ ác cứ chém để cứu độ muôn dân, mà trong thời điểm này, đảng CSVN là những tên đại gian đại ác. Tại sao chúng ta cứ bị vướng mắc luận điệu của Cọng sản là “Tu sĩ không nên làm chính trị?”.

Một cách vô cùng khiêm nhượng, thái độ chính trị này trong Phật giáo cũng đã được Hòa Thượng Quảng Độ nhắn gửi trong ý thức “Thệ độ chúng sinh” qua bức thư Chúc Xuân Ất Dậu đề ngày 3.2.2005 như sau:

“Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất và trong cương vị Tăng sĩ, chúng tôi không làm chính trị, không tham gia chính trị. Nhưng chúng tôi phải có thái độ chính trị. Thái độ này thể hiện giáo lý nền tảng của đạo Phật, là cứu chúng sinh ra khỏi mọi nạn ách, khổ đau để tạo điều kiện giác ngộ. Hẳn nhiên thái độ ấy tùy thuộc các chính sách của Nhà nước có phục vụ quảng đại quần chúng nhân dân hay không. Trong kinh sách Phật giáo, Đức Phật không làm chính trị, nhưng Ngài không ngừng cố vấn, khuyến thỉnh các vị vua phải có chính sách đúng đắn để phục vụ quần chúng. Ngài cũng có những lời khuyên bảo thích đáng cho quần chúng Phật tử về cung cách làm ăn kinh tế sao cho thu đạt lợi nhuận, gây cơ sở vật chất làm tiền đề cho sự phát triển đời sống tâm linh.”

4. Cương lĩnh Chính trị trong Phật giáo:

Phật giáo không hề yếm thế, Phật tử chẳng hề nhu nhược; mà là sự tích tụ của ba yếu tố chính Bi – Trí – Dũng (như đã có đề cập ở trên) theo sở trường Cương – Nhu tùy biến để phát huy hoặc tồn tại theo nguyện vọng của Đấng Từ phụ Thích Ca Mâu Ni. Do vậy, kể từ ngày Giáo pháp của Đức Như Lai hiện hữu, đã hơn 25 thế kỷ trên đất nước Ấn Độ, và hơn 2000 năm tại Việt Nam, Phật pháp vẫn uyên nguyên tinh túy chưa bao giờ bị biến chất cho đến năm 1975 kể từ khi ác Đảng CSVN đưa chủ thuyết Mác-Lê-Hồ vào làm ô nhiễm Pháp mầu.


Phật giáo có làm Chính trị không? Chúng ta hãy thử đi ngược thời gian trở về qúa khứ để chiêm nghiệm thời điểm cách đây hơn hai nghìn rưỡi năm tại xứ Ấn Độ: Đức Thích Ca Mâu Ni đã làm một cuộc cách mạng Chính trị nhằm giải thoát con người ra khỏi lãnh vực Chính trị, ra khỏi mọi sự trói buộc, kỳ thị, nô lệ, tranh chấp, giáo điều mà đã tạo ra từ những phe nhóm, đảng phái, giai cấp. Đây là đặc điểm chính trị mà Đức Như Lai đã khởi thể, phát động! Không lẽ chúng ta không chiêm nghiệm điều này?


Làm Chính trị, không phải để đoạt ngôi hoặc tranh chấp quyền thế. Mà làm Chính trị là dấn thân để cải tiến, đấu tranh thay thế áp bức bằng tự do, thay cái Ác bởi cái Thiện, thay sự Trói buộc bằng sự Giải thoát. Gương này đã được thể hiện ở Đức Thích Ca Mâu Ni cách đây trên 25 thế kỷ. Không có sự hiện hành của khổ não, bốc lột, tranh chấp, bức hiếp, tù đày, thì đã không có Đạo Phật ra đời. Thế thì tại sao chúng ta bảo rằng Phật giáo và chính trị không liên quan?

Do đó, là một phật tử chân chính, nhất là đối với những vị “Cát ái Từ thân” (Tăng Ni), phải có trách nhiệm lớn trong thời đại mà Ma vương thống trị. Nghĩa là phải cư xử thẳng thắn đối với kẻ ác. Đừng có nghĩ rằng diệt một kẻ ác là mang tội. Đó là một sự lầm lẫn hết sức mê mờ, dẫn tới sự vô tình đồng lõa với tội ác. Giết kẻ ác, không xuất phát từ sự thù hằn căm giận kẻ ác ấy; mà vì lý do cứu vớt muôn dân. Đây là tâm nguyện và lối hành đạo của chư Thánh tổ. Để cho hiền dân được sống, chúng ta không ngại gì để tiêu diệt Ma vương, triệt hạ cái ác. Gương này đã được thể hiện ở Ngài Tuệ Trung Thượng Sĩ dưới đời Vua Trần, như đã đề cập ở trên.

Sự minh xác của Ngài Quảng Độ: “Phật tử không làm Chính trị, mà phải có thái độ Chính trị” , tuy rất chí lý, nhưng vẫn còn rất khiêm nhường, khiêm tốn và dè dặt từ kim khẩu của một Thánh tăng. Chứ đúng ra, Phật tử phải dấn thân vào lãnh vực chính trị để cải cách chính trị, làm tròn bổn phận “Cứu khổ Ban vui”. Lời dạy này đã được ghi nhận trong Lục Độ Tập kinh: “Bồ Tát thấy dân kêu ca, do vậy phải dấn thân vào nơi Chính trị hà khắc để cứu muôn dân ra khỏi chốn lầm than…” Và cũng đã chỉ rõ trong Phép Tu thân tích cực của Đại thừa Phật giáo: “Phật tử không những chỉ tu nhỏ hẹp trong phạm vi Ngũ giới, mà phải thể hiện tinh thần từ bi bằng cách cứu chúng sinh ra khỏi cảnh “Cá chậu chim lồng”.


5. Hiện tình Phật giáo tại quê nhà:

Luận xét về những điều trên đây, chúng ta thấy những vị Tu sĩ đang ẩn núp, an trú trong Giáo hội Phật giáo Quốc doanh có đáng buồn không? Tác hại hơn nữa khi những vị Tu sĩ này còn tuân theo luận cứ của Cọng sản, cho rằng “Phật tử không làm chính trị” thì qủa thật qúa hời hợt!


Chao ôi! Trong hơn 30 năm qua, chiến tranh đã tàn, nhưng đất vẫn bị mất mát, biển vẫn bị cắt dâng, máu vẫn còn đổ, lệ vẫn mãi rơi, nhân tình vẫn điêu đứng, thế thái vẫn nát tan; mà nhất là Đạo pháp cứ suy đồi, thuần phong cứ băng hoại, lòng dân cứ thoái hóa, tinh thần lẫn trí óc của toàn Dân tộc Việt Nam vẫn chưa bao giờ thoát khỏi nô lệ bởi chủ nghĩa ngoại lai… Thế thì các Ngài phải làm gì để cứu nhân độ thế, xứng đáng với cương vị của một Trưởng tử Như Lai?


“Thượng cầu Phật đạo, hạ hóa chúng sinh” là tâm nguyện và lý tưởng xuất gia của tất cả Tăng Ni sau khi cát ái từ thân để phục vụ cho lý tưởng đó. Ngay bây giờ, đảng CSVN đang bóp cổ, siết họng, nhồi não toàn dân, bảo rằng nên tin đảng, không nên tin Phật, giáo lý của Phật đà còn thua thuyết Mác-Lê-Hồ, thì làm sao mà các Ngài bình an tọa thị được? Kiểu “vừa quy y Đảng, vừa quy y Phật” để được lòng hai bên, thì vô hình trung các Ngài đưa quần chúng Phật giáo Việt Nam đến thời mạt pháp! Và, tạo thêm uy thế cho bè lũ ác Đảng tiếp tục siết cổ 80 triệu dân.


Nhân đây, xin được gợi thêm một mẫu chuyện, tuy không đáng nói, nhưng ít nhiều gì nó đã phản ảnh một phần nào hiện trạng. Câu chuyện kể lại rằng, có người than phiền: “Sao trước đây (1975), trong thời chiến tranh, có rất nhiều người bị ma qủy nhập vào, lại được qúy vị Thầy tu bài trừ và chữa được; họ khấn một câu gì đó tức là người bị qủy nhập hết bịnh, tỉnh liền. Thế nhưng sau này, có người bị bịnh ma nhập, đi đến các vị Thầy tu, không có vị nào chữa khỏi!”


Nghe hỏi vậy, có ý kiến trả lời rằng: “Sau năm 1975, tất cả những vị Tu sĩ chân chính trong GHPGVNTN đều bị giam cầm, quản chế, không được đi hành đạo, huống hồ là đi cứu người. Còn những Tu sĩ trong Giáo hội Quốc doanh được đi lại ngang nhiên tự do, nhưng đa số những Tu sĩ này đều quy y Ác Đảng. Chính thế họ đã phạm giới nên mất giới quy y trong Tam Quy (Quy y Tăng, bất quy y tổn hữu ác đảng), thiện Thần hộ Pháp đã xa lánh, thì đâu còn pháp lực để thuyết phục những con ma của bịnh nhân ra khỏi thân hình? Nguyên do chính là thế!”

Hiện nay, ở Việt Nam có hai Giáo hội. Giáo hội nào là Giáo hội “truyền thống”? TRUYỀN thừa cái gì và THỐNG thuộc từ đâu? Chúng ta nên lắng lòng suy nghiệm về định nghĩa tính, thời gian tính và lịch sử tính của từ “Truyền thống” và ôn lại trang sử của Phật giáo Việt Nam. Biết rõ ràng rồi tôn thờ cho đúng Chánh đạo.

Ác đảng muốn Mác-Lê-Hồ hóa Phật đạo. Nghĩa là chúng đang tìm cách diệt đi bản chất thuần túy trong Phật giáo. Bên cạnh, chúng đã và đang ly cách Tăng Ni ra khỏi quần chúng Phật tử, đưa những tên Công an giả làm Tu sĩ vào chốn Thiền môn để phá hoại Phật giáo, thì ít nhất, Phật tử chúng ta phải thể hiện tinh thần Vô úy, đứng dậy để cùng nhau bảo vệ nét tinh túy của đạo Phật không bị biến chất. Chỉ cần một hạt tinh hoa của Phật giáo không bị diệt, dù cho toàn thể Phật giáo đồ có bị giết dưới họng súng của ác Đảng, thì sau này hạt tinh túy Phật giáo sẽ nảy nụ để tạo nên cây Phật giáo Việt Nam uyên nguyên thuần túy muôn thuở. Các Ngài không cần tự mình cầm chân trong Giáo hội Nhà nước, đi rao giảng khắp nơi để gọi là “truyền bá Phật pháp”. Nếu các Ngài cứ tiếp tục làm như thế, xét về mặt hình thức, tức là các Ngài đã chứng tỏ cho ác đảng CSVN thêm phe cánh, như nhắc cho chúng thêm thực lực để chúng hăng hái hơn trong việc dễ bề tiêu diệt Phật giáo.


Chủ thuyết “An trú trong hiện tại” đã làm một số người yếu đuối, chỉ biết thu mình trong vỏ ốc để được yên thân. Nhưng, chúng con thiết nghĩ, chí nguyện “cát ái từ thân”, không phải là bỏ quên nghĩa vụ gia đình như việc phụng dưỡng cha mẹ già, mà là cởi bỏ trách nhiệm nhỏ để mang trên mình trách nhiệm và nghĩa vụ lớn hơn. Đó là “Duy trì và bảo vệ CHÁNH PHÁP” khỏi bị diệt vong, chứ không phải là AN TRÚ TRONG HIỆN TẠI!


Gần đây, giới Phật tử tình cờ coi một đoạn phim từ trong nước chiếu và truyền bá khắp nơi tại Hải ngoại về chuyến đi vừa qua của Thiền sư Nhất Hạnh đã được cả một rừng “áo vàng” Tăng Ni trong Giáo hội Phật giáo Việt Nam tiếp rước tại phi trường Hà Nội và Huế trong thời gian mà Quốc hội Mỹ sắp cứu xét về trường hợp rút hay không cái tênViệt Nam ra khỏi danh sách CPC vì Tụ do Tôn giáo. Qua sự kiện này, các Ngài trong GHPGVN quốc doanh đã trực tiếp giúp cho đảng CSVN gở rối trên chính trường quốc tế. Trong lúc trên đất Việt, GHPGVNTN đang bị cấm hoạt động, giáo pháp thuần túy của đức Như Lai không được hoằng dương; thế thì chiến dịch đưa đón phô trương thế lực để biện minh cho sự việc đàn áp Phật giáo này không phải là một sự việc đau buồn lắm sao?.

Rồi cũng mới gần đây, vì chiến lược Hội nhập Thế giới WTO sắp tới của Cọng sản mong có được nhiều ân sủng để tiếp tục bức hiếp nhân dân, ác Đảng lại cho Phật giáo quốc doanh tổ chức Phật đản náo nhiệt chưa từng có trong lịch sử kể từ 1975, diễn hành đem Phật dạo chơi trên các nẻo phố. Trong lúc đó các chùa chiền thống thuộc GHPGVNTN thì bị niêm phong cấm tuyệt! Tại sao chúng ta không chịu “an trú một chút trong hiện tại” để lắng lòng chiêm nghiệm, suy nghĩ về mỹ từ “Tự do Tôn giáo” mà CSVN thường dùng để biết đâu là chân đâu là thật, ai đúng ai sai, rồi chọn cho mình một con đường đi cho đúng với Chánh đạo, không thẹn với lòng nhỉ?

Đồng đạo là những người xuất thân cùng một Cha và phụng sự chung một lý tưởng? Những vị trong GHPGVN Thống nhất, vì thấy những Tu sĩ trong Giáo hội Phật giáo Quốc doanh lầm đường lạc lối, không những không giận hờn trách cứ, mà luôn gióng lên những lời lẽ khuyên năn mong họ cảnh tỉnh để quay về nẻo chính. Trái lại, những người trong Giáo hội Nhà nước CSVN thì sanh tâm giận dữ, thực thi những hành động bất thiện nhằm mục đích bắt tội qúy Ngài trong Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất và cố tình triệt tiêu Giáo hội thuần túy này. Qua đó, đủ cho quần chúng nhận diện rằng, Giáo hội nào là Giáo hội của Như Lai, và Giáo hội nào là Giáo hội của Ma giáo. Sách lược lẫn phương pháp của đảng CS và Giáo hội Nhà nước nhắm tiêu diệt GHPGVNTN quả thật vô số qua những giai đọan khác nhau, không thể nào kể cho hết trong một bài viết ngắn gọn như thế này.


Hãy trích một đoạn trong bản Thông cáo Báo chí ngày 11/4/2006 để biết ác tính của CSVN và nhân tâm đạo đức của một số người trong Giáo hội Quốc doanh. Bản Tcbc ghi nhận: “Sau khi Mặt trận Tổ quốc và Ban Tôn giáo Chính phủ xã Ninh Hà, tỉnh Khánh Hòa, áp lực trục xuất Sư Cô Thích Nữ Thông Mẫn ra khỏi chùa Địch Quang hôm 20.3.2006, nay đến lượt Ban Trị sự Giáo hội Phật giáo Nhà nước hợp đồng với nhà cầm quyền Cộng sản tỉnh An Giang ra Quyết định trục xuất Thượng tọa Thích Chơn Tâm ra khỏi chùa Tây Huê, phường Núi Sam, thị xã Châu Đốc, tỉnh An Giang.


Đây là hành động phi pháp luật lại vi hiến của cả hai tổ chức: Nhà cầm quyền tỉnh An Giang và Giáo hội Phật giáo Nhà nước. Chứng tỏ chính sách đàn áp Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất ngày càng tiếp diễn lộ liễu…


Thượng tọa Thích Chơn Tâm, trú trì chùa Tây Huê, Chánh Đại diện Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất tỉnh An Giang kiêm Phó Đại diện Miền Khánh Anh (Hậu Giang), cho biết sự vụ như sau: Hòa thượng Thích Chánh Đạo, Trưởng ban Ban Trị sự Giáo hội Phật giáo Việt Nam (tức Giáo hội Phật giáo Nhà nước) ra Quyết định số 36/2006/QĐ-BTS đề ngày 8.4.2006 "Trục xuất Đại đức Thích Chơn Tâm, thế danh Đinh Ngọc Diệp, khỏi chùa Tây Huê, phường Núi Sam, thị xã Châu Đốc; trả Đại đức Thích Chơn Tâm về quê quán để tu dưỡng đạo đức cá nhân" trong thời hạn 15 ngày kể từ ngày ký quyết định.

Vào lúc 14 giờ 30 ngày 8.4.2006, tám người cầm Quyết định đến chùa Tây Huê đọc cho Thượng tọa Thích Chơn Tâm nghe. Bốn người thuộc Ban Trị sự Giáo hội Nhà nước, là các Sư Thích Huệ Kỉnh, Thích Thiện Tài, Thích Thiện Thành và Sư cô Thích Nữ Huệ Liên, và 4 người mặc thường phục gồm có ông Nô, Phó Ban An ninh phường, phụ trách chụp ảnh, một người quay phim và 2 người tùng sự. Nhiều tháng trước đây, ông Nô là người từng phát biểu trong quần chúng xúc phạm đến chùa Tây Huê, đến Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất, sách nhiễu Phật tử, ngăn cấm họ đến chùa, và chụp ảnh làm hồ sơ những ai đến chùa Tây Huê.”

Hành động trên đây của Sư Thích Chánh Đạo, Thích Huệ Kỉnh, Thích Thiện Tài, Thích Thiện Thành, Thích Nữ Huệ Liên v.v. trên đây có phải là hành động của những người ỷ y vào sức mạnh của chính quyền CSVN dùng chính trị để áp người một cách quá đáng không? Họ là những nhà tu hành hay là công cụ của sự bất công thù ghét? Ai đã lộng hành chính trị? Trong Quốc hội Nhà nước CSVN, Sư nào đã và đang nắm quyền trong Quốc hội Nhà nước CSVN để giúp ác Đảng triệt hạ GHPGVN Thống nhất?

“Con sâu làm rầu nồi canh!” Quần chúng nhìn vào tư cách của một số Tu sĩ như trên, họ sẽ nghĩ gì và đánh giá như thế nào đối với chư Tăng Ni trong Giáo hội Quốc doanh? Thế thì các Ngài có tâm hồn thiết tha với Dân tộc và Đạo pháp tiếc nuối cái gì nữa mà còn giao du với Giáo hội Nhà nước cho bị chịu tiếng mang lời?

Linh hồn của Phật giáo là tính chất tinh túy thuần nhất uyên nguyên. Linh hồn này đã bị Cọng sản bóp dần từ 1945 và siết chết một cách mạnh mẽ nhất từ sau 30/4/75 bằng những phương lược táo bạo như là: a) đưa sách Các Mác Hồ vào các trường Bồ đề và Cao đẳng Đại học, b) nhồi sọ Tăng Ni sinh chủ thuyết Mác Lê Hồ b) ai muốn đi tu thì phải trải qua 2 năm học chủ thuyết ấy trước, c) Tu sĩ phải đề cao ca tụng Bác Đảng trong những lần nói Pháp, v.v.


Biểu tượng của Phật giáo là lá cờ Ngũ sắc. Biểu tượng này cũng đã bị hủy diệt. Hiện tượng này đã được Huynh trưởng GĐPTVN, Lê Công Cầu, phản kháng qua bức thư đề ngày 14/2/2003, gửi đến Ban Tôn giáo vận; và đã được Phòng TTPGQT tái đăng vào ngày 14/2/2006.


Linh hồn lẫn Bản chất của Phật giáo Thuần túy Việt Nam đã và đang giẫy chết dưới bàn tay ác Đảng CSVN. Có chăng, chỉ còn lại một Phật giáo ngoại lai không hồn, vô vị.


Có một và chùa tại Việt Nam, hiện đang thờ tượng Hồ Chí Minh trước Phật, nhằm mục đích là ngang hàng hóa Hồ Chí Minh với Phật, và để cho Tăng Ni Phật tử lễ bái Hồ và Phật cùng thể. Diệt đạo diệt Phật như thế là quá lắm rồi, thế nhưng ít người nhận ra chân tướng!


Nền Phật giáo tinh yếu cổ truyền và Giáo hội Phật giáo truyền thống liên tiếp đang bị đánh gục tới tấp bằng hai mũi nhọn: Một mũi từ chính quyền ác đảng CSVN, và một mũi chĩa thẳng từ cái gọi là “Anh Em đồng đạo” từ Phật giáo Nhà nước. Bản thông tin từ tỉnh Bạc Liêu đánh đi cho biết:


“Hôm nay ngày 9-5-2006, nhằm ngày 12-4 Âm lịch (trong tuần Lễ Phật Đản): Để rữa mặt cho cú Sốc vì phản ứng QĐ khiếu nại hành chính và Ban Tri Sự Phật Giáo nhà nước, tại Hội Trường Tỉnh Uỷ Bạc Liêu, Ủy Ban Nhân Dân Tỉnh, Ủy Ban Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam Tỉnh, Ban Tôn giáo và Dân Tộc tỉnh cùng Ban Trị Sự GHPGVN nhà nước tỉnh Bạc Liêu đã tổ chức tại Hôị trường lớn của Tỉnh Uỷ một hình thức kỳ quái chưa từng có, hình Đức Phật Thích Ca Sơ sinh đứng giữa nhà nhỏ nhắn, còn trên bệ hình Hồ Chí Minh sừng sững, chễm chệ oai nghi mọi người đều đến chiêm bái vọng tưởng, có đủ các Ban Tri Sự quận xã , có lẽ Đảng Cộng Sản tỉnh Bạc Liêu giác ngộ Đạo Phật hay tỉnh Bạc Liêu đang xum xuê, màu mè hình thức để lừa bịp dân chúng, tưởng chừng như chính quyền tôn trọng tín ngưỡng bởi do Ban Tri Sự tỉnh sẵn sàng làm bông sung cho nỡ mặt đảng ta, và rữa mặt máy ngày qua bị lem luốc, trong khi có mấy mươi ngôi chùa trong tỉnh không tổ chức mà lại chọn giữa chợ, làm cho dân chúng cảm thấy hoài nghi, xa lạ, ngỡ ngàng…”

Mới đây, phòng TTPGQT đã phóng thêm một bản Thông cáo Báo chí cho biết thêm về hiện trạng đàn áp khốc liệt, vô nhân đạo của đảng CSVN và thành phần Phật giáo Quốc doanh đối với Giáo hội Phật giáo Việt nam Thống nhất. Bản Tcbc ghi rõ:


“Một ví dụ biểu trưng là Thượng tọa Thích Vĩnh Phước, Chánh Đại diện GHPGVNTN Bà Rịa – Vũng Tàu viết Tờ trình gửi Ủy ban Nhân dân xã Phước Thuận ngày 10.5.2006 xin được tổ chức Đại lễ Phật Đản tại chùa Phước Bửu từ ngày mồng 8 tháng Tư âm lịch cho đến ngày Rằm (tức từ 5.5 đến 15.5.2006). Chương trình ghi rõ ngày giờ và các nghi thức tụng kinh Pháp Hoa, Cúng dường Phật Đản, Cúng thí thực cô hồn, tụng kinh Cầu an và phát quà từ thiện cho người nghèo. Trong Tờ trình, Thượng tọa còn nhấn mạnh đến ý nghĩa lễ Phật Đản: "Kể từ những năm gần đây, ngày Phật Đản không chỉ là ngày lễ của Phật giáo đồ mà Liên Hiệp Quốc đã chính thức công nhận đó là Ngày lễ Quốc tế. Vì vậy chùa Phước Bửu lại càng ý thức trách nhiệm của mình, chuẩn bị chương trình Đại lễ".


“Thế nhưng, văn thư "trả lời Tờ trình của ông Thích Vĩnh Phước" của Ủy ban Nhân dân (UBND) huyện Xuyên Mộc và UBND xã Phước Thuận mang số 19/CV-UBND, do ông Chủ tịch Hồ Tiến Dũng ký ngày 10.5.2006, viết rằng:


"Căn cứ vào Pháp lệnh tín ngưỡng tôn giáo và các văn bản hướng dẫn của nhà nước về hoạt động tôn giáo. Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất không được nhà nước Việt Nam công nhận, do vậy ông Thích Vĩnh Phước nhân danh Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất xin tổ chức mừng Phật Đản với danh nghĩa trên là hoàn toàn không hợp pháp. UBND xã Phước Thuận không chấp thuận theo nội dung tờ trình của ông. Yêu cầu ông Thích Vĩnh Phước phải chấp hành theo đúng Pháp lệnh tín ngưỡng Tôn giáo đã được nhà nước Việt Nam ban hành".


cb “Cùng ngày 10.5.2006, Hòa thượng Thích Đồng Huy, Trưởng Ban trị sự Tỉnh hội Bà Rịa – Vũng Tàu Giáo hội Phật giáo Việt Nam (tức Giáo hội Nhà nước) viết văn thư mang số 165/CV/BTS gửi các cơ quan công quyền: UBND tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu (BRVT), Ủy ban Mặt trận Tổ quốc BRVT, Ban Tôn giáo – Dân tộc BRVT, Sở Công an BRVT, UBND huyện Xuyên Mộc, Ủy ban Mặt trận Tổ quốc h. Xuyên Mộc, Phòng Tôn giáo – Dân tộc h. Xuyên Mộc, Phòng Công an h. Xuyên Mộc và UBND xã Phước Thuận, yêu cầu "trừng phạt" như sau:


"...Ông Thích Vĩnh Phước nhân danh Ban Đại diện Phật giáo Việt Nam Thống nhất đứng ra tổ chức lễ Phật Đản tại chùa Phước Bửu , xã Phước Thuận, huyện Xuyên Mộc. Việc làm của ông đã không tuân theo Luật pháp của Nhà nước và còn xáo trộn trong nội bộ Giáo hội và đồng bào Phật tử. Thường trực Ban Trị sự đề nghị Quý Ủy Ban có biện pháp xử lý sự tự chuyên của ông để đem lại sự yên lành và trang nghiêm trong mùa Phật Đản, P.l. 2550".


“Chư Tăng Ni, Phật tử chưa quên đầu thập niên 80, một Thượng tọa tên tuổi khoác áo bước sang thuyền Nhà nước viết văn thư gửi nhà cầm quyền cộng sản yêu cầu có biện pháp xử lý với nhị vị lãnh đạo Thích Huyền Quang và Thích Quảng Độ vì hai ngài không tán đồng việc xích hóa Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất. Nên đầu năm 1982, hai ngài liền bị bắt, bị đưa về nguyên quán lưu đày ở Quảng Ngãi và Thái Bình hàng chục năm ròng ! (Đây có phải nhắc đến HT Thích Trí Tịnh không. Bởi vì lúc đó HT Thích Trí Tịnh có nói rằng: “Mấy ông Huyền Quang, Quảng Độ làm chính trị nên cần bắt nhốt bỏ tù là phải.” – Hoài Nam chú. Thế thì giờ đây những ai đã và đang làm cái gọi là “chính trị” trong mưu lược cố tâm diệt Đạo, diệt Tông thế hỡi ngài Trí Tịnh?)


“Ngoài ra, Phật Đản tại chùa Giác Hoa ở Saigon, nơi Thượng tọa Thích Viên Định, Phó Viện trưởng Viện Hóa Đạo làm viện chủ, cũng bị ngăn chặn vì đúng ngày Rằm đại lễ thì điện chùa Giác Hoa bị cắt. Tại chùa Liên Trì, nơi Thượng tọa Thích Không Tánh trụ trì, lễ Phật Đản tuy được tiến hành, nhưng do hàng chục công an canh gát trước chùa, một số vào chánh điện quay phim và chụp hình gây hoang mang cho Phật tử.


Phật tử (Tu sĩ lẫn Cư sĩ) chúng ta có cảm thấy đau lòng và tủi nhục khi Phật giáo Việt Nam đang bị Ủy ban Mặt trận Tổ quốc của đảng CSVN khống chế và băng hóa toàn bộ từ Nam chí Bắc không? Để rồi vô hình trung, cái gọi là “Phật giáo Việt Nam ” Quốc doanh như là một thể thức biến nền cổ truyền Phật giáo thành đầu dê treo giữa chợ.


Chúng ta hãy bỏ ra một vài sát na để suy tư sự việc. Xét về thời gian và pháp lý, Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất đã ra đời vào ngày 6/5/1951 do sự thống hợp của sáu tập đoàn Tăng, Ni Và Cư sĩ đại diện khắp 3 miền Nam-Trung-Bắc tại Đại hội toàn quốc ở chùa Từ Đàm Huế, thành lập Tổng Hội, tiền thân của GHPGVNTN để tiếp chỉ sứ mạng bảo vệ Quốc gia, Phụng sự Dân tộc và Hoằng dương Chánh Pháp. Vì thế, Tông chỉ “Quốc gia, Dân tộc và Đạo pháp” mới ra đời và danh xưng “Chính thống” luôn gắn liền với sứ mệnh của GHPGVNTN, một Giáo hội dân lập được truyền thừa gần 2000 năm lịch sử truyền giáo.


Còn riêng Giáo hội Phật giáo Việt Nam được Đảng thành lập năm 1981, cũng là mang hai chữ Việt Nam, nhưng linh hồn của Giáo hội này đã bán cho Nhà nước ác đảng, nên mới gọi là Quốc doanh. Vì thế, mà Tông chỉ của Giáo hội này là “Quốc gia, Dân tộc và Chủ nghĩa Xã hội”. Tông chỉ của một tôn giáo là Phật giáo mà không có “Đạo pháp” mà chỉ có “Chủ nghĩa Xã hội”. Ví như là, trong một “thể xác” không có “hồn”, gọi là thể xác chết; hoặc như là một “con người” mà không có “nhân tính”, gọi là bất nhân.

Một Giáo hội như thế thì làm sao mà chúng ta còn mon men theo bén gót để phục vụ?

Trích dẫn lại đọan văn trên, viết rằng: "Căn cứ vào Pháp lệnh tín ngưỡng tôn giáo và các văn bản hướng dẫn của nhà nước về hoạt động tôn giáo. Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất không được nhà nước Việt Nam công nhận, do vậy ông Thích Vĩnh Phước nhân danh Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất xin tổ chức mừng Phật Đản với danh nghĩa trên là hoàn toàn không hợp pháp.” Thật quái gở thế mà các vị trong Quốc doanh cũng thi hành cho được!


Như trên đã nói, trước đây, GHPGVNTN đã là căn nhà của Tu sĩ Phật tử đồng trú, đồng tu. Giả sử như có một tên cướp vào cướp nhà giết cha của mình, mình khóc. Kẻ cướp nói, không được khóc, ta mới chính là cha của ngươi! Thế thì người con nghĩ sao? Muốn trở thành một kẻ bất hiếu nên chẳng thèm khóc? Muốn được sống yên nên đành nhận giặc làm thân nhân? Chúng ta đã có bao giờ đặt ra những ví dụ tương tự như thế để so sánh?

“Máu chảy ruột mềm”, thế nhưng “máu chảy (đạo giáo tiêu tàn)” như thế mà “ruột” vẫn cứng đơ đơ! Có một nỗi TỦI nào cho bằng nhỉ?


Hành động sách nhiễu chư Tăng đức trong GHPGVNTN ngày càng lộng hành. Hành động cướp giựt tài sản từng địa phương ngày càng rõ rệt. Ngày 3 tháng 5 năm 2006 vừa qua, những người trong Ban Tri sự thuộc Giáo hội Nhà nước đã mất hết lương tâm và tình nghĩa, họ hăng hái tham gia vào chiến dịch tuyệt tình, diệt đạo một cách bất nhân của CSVN, được Phòng Thông tin Phật giáo Quốc tế đăng tải như sau:


“Ông Trương Văn Nhớ tuyên đọc Quyết Định, nội dung bác bỏ đơn xin hoàn trả chùa Vĩnh Bình và tượng Phật đồng đen nặng 64 kí của Thượng tọa Thích Thiện Minh (thế danh Huỳnh Văn Ba). Bản quyết định nêu 3 lý do không trả chùa: 1. "chùa do gia tộc họ Trần Trinh Trạch xây dựng từ năm 1925, không thuộc tài sản của Giáo hội Phật giáo”; 2. "Ông Trần Trinh Huy và bà Trần Thị Dầy (gia tộc họ Trần) không giao chùa và tài sản khác cho ông Huỳnh Văn Ba quản lý, ông Ba cũng không đưa ra chứng cứ chùa thuộc tài sản của ông”; 3. "Ban Trị sự Giáo hội Phật giáo Nhà nước tỉnh Bạc Liêu xác nhận ông Huỳnh Văn Ba (TT. Thiện Minh) không có tên trong Tăng bộ và không thừa nhận ông Ba là tu sĩ”.


Biện pháp xử lý ở khoản 2, điều 2, trong Quyết định ghi rằng: "Giao chính quyền địa phương quản lý, giáo dục và buộc ông Huỳnh Văn Ba phải thực hiện đúng pháp luật và chấm dứt hành vi lợi dụng tôn giáo để viết đơn có nội dung vu khống, xuyên tạc sự thật và các hành vi khác làm mất an ninh, trật tự và an toàn xã hội địa phương".


Sau khi nghe đọc Quyết Định tại cuộc họp nói trên, Thượng tọa Thích Thiện Minh tuyên bố: "Nội dung Quyết định hoàn toàn áp đặt phi lý, tôi tẩy chay cuộc họp và phản kháng Quyết định của Chủ tịch UBND tỉnh Bạc Liêu, tôi sẽ tiếp tục khiếu nại lên các cấp có thẩm quyền của Nhà nước và thông báo đến các tổ chức quốc tế xin can thiệp”. Vì nhất quyết như thế nên cuộc họp rút ngắn không khai triển được gì thêm…


Bản TCBC còn cho biết thêm:


“Gần đây, Ban Trị sự Giáo hội Phật giáo Nhà nước tỉnh An Giang tổ chức một "Khóa học bồi dưỡng trụ trì” 7 ngày, quy tụ trên một trăm Tăng Ni toàn tỉnh. Nhưng khóa học chẳng nói gì đến việc bồi dưỡng chư Tăng Ni trong chức năng Trụ trì, tức điều hành Phật sự tại các chùa viện. Trái lại, khóa học chỉ là một diễn trường đấu tố trá hình nhằm bôi nhọ, vu cáo các thành viên và giáo phẩm thuộc Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất (GHPGVNTN).


Trong Văn thư đệ trình Hòa thượng Thích Quảng Độ, Viện trưởng Viện Hóa Đạo, Thượng tọa Thích Chơn Tâm, Phó Đại diện Miền Khánh Anh (các tỉnh miền Hậu Giang) kiêm Chánh Đại diện GHPGVNTN tỉnh An Giang và Tổng vụ trưởng Tổng vụ Giáo dục, cho biết : "Ban Tôn giáo Chính phủ, Mặt trận Tổ Quốc, Ban Dân vận đã dùng khóa học Tăng Ni làm diễn đàn lên án Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất, bôi nhọ Hòa thượng Thích Quảng Độ âm mưu lật đổ chính quyền, vu khống ông Võ Văn Ái, Giám đốc Phòng Thông tin Phật giáo Quốc tế là CIA (...) Ông Nguyễn Hòa Bình, Phó ban Tôn giáo Chính phủ tỉnh An Giang đã dành cả một ngày để bôi nhọ và tố khổ Chánh Đại diện GHPGVNTN tỉnh An Giang (tức Thượng tọa Thích Chơn Tâm)”.


Và sau đó, bản Thông cáo kết luận:


“Sự kiện trên đây chứng tỏ Giáo hội Phật giáo Việt Nam, tức Giáo hội Phật giáo Nhà Nước do Đảng đẻ ra năm 1981, chỉ là bàn tay nối dài của Đảng trong việc chỉ điểm, vu cáo và đàn áp người tu hành chân chính, nhưng chẳng lo gì cho đời sống tín ngưỡng, tu học của Tăng Ni và Phật tử.”


Nhân tính của CSVN đâu còn, bản chất bủn xỉn của họ chỉ là gian trá, cướp giựt, trả thù, đàn áp càng phơi hiện rõ nét khi họ thẳng thừng xâm chiếm các tự viện, ngăn cấm Thượng tọa Thiện Minh xây tinh thất, sách nhiễu hăm dọa qúy chư Tôn đức phải bỏ GHPGVNTN; và, nhất là mới đây, chúng đã tự ý cách ly qúy vị lương thức không cho gặp các phái đoàn ngoại quốc trong kỳ tham dự Hội nghị thượng đỉnh APFC mới đây, bằng cách tự mang những tấm biển lớn “No Foreigners” để treo trước cổng nhà từng người một.


Đấy! Một bè lũ bất nhân, bất đạo gọi là Đảng Cọng sản Việt Nam; một Giáo hội bất tình, bất nghĩa được gọi là Giáo hội Phật giáo Việt Nam được đảng CSVN lập ra năm 1981 là thế đấy! Thế nhưng, tại sao có một số “Phật tử” đã và đang dùng manh vải đen che lấp tâm căn của để hãm hại đồng đạo của mình, cướp giựt hết tài sản của Giáo hội Thống Nhất mà chính bản thân mình đã được chân tu giáo huấn trước đây. Lương tâm sao không bị cắn rứt?


Đó chỉ mới nêu lên sự nguy hại của nền cổ truyền Phật giáo trong chế độ Cọng sản Việt Nam . Còn những việc gian ác, man rợ đầy thú tính khác do chế độ này gây ra đồi với nhân dân thì sao? Xin trích ra đây một đoạn trong bài “Cuộc Cải Cách Ruộng Đất Hậu Qủa” của Trần Gia Phụng nói về bản chất vô nhân đạo trong biến cố đau thương do ác Đảng gây ra đối với nhân dân như sau:


“Gần đây, nhà văn Hoàng Tiến ở Hà Nội, đã kể lại câu chuyện một nông dân tham gia Cải Cách Ruộng Đất (CCRĐ), chất vấn ông địa chủ như sau: Thằng kia! Ngẩng mặt lên! Mày biết tao là ai không? Địa chủ: Dạ thưa ông, có ạ. Ông là con của con! (trích Ánh Dương, ngày 26-11-2005). Câu chuyện nầy được nhà văn Hoàng Tiến, hiện ở trong nước, kể lại trong lá thư đề ngày 25/11/2005, gởi cho các cấp lãnh đạo đảng CSVN, để góp ý với Đại hội đảng CSVN sắp diễn ra trong năm 2006, thì không thể là một câu chuyện bịa đặt được, mà phải là một câu chuyện có thật. Theo nhà văn Hoàng Tiến, nó đã làm thương tổn đến cõi tâm linh sâu thẳm của người Việt Nam, còn đau thắt đến tận hôm nay.


“Một sĩ quan cấp tiểu đoàn trưởng quân đội cộng sản Bắc Việt, từng chứng kiến những ngày tháng hãi hùng trong CCRĐ, đã nói lên cảm nghĩ chua chát về người lãnh đạo tối cao của nhà nước cộng sản Hà Nội, kẻ đã đạo diễn tất cả những tấn tuồng đau thương và đẵm máu của dân chúng Bắc Việt: Ông ấy [chỉ Hồ Chí Minh] biến những con người lương thiện thành những con quỷ... (Vũ Thư Hiên, Đêm giữa ban ngày, Nxb. Văn Nghệ, California, 1997, tr. 249.)


“Chính ông Hồ đã làm gương cho cán bộ đảng viên trong việc đấu tố nầy. Năm 1952, trong thí điểm CCRĐ tại 6 xã thuộc huyện Đại Từ tỉnh Thái Nguyên, tòa án nhân dân đã kết án tử hình bà Nguyễn Thị Năm, tức bà Cát Hanh Long, một ân nhân của đảng LĐ, người đã từng che chở, nuôi ăn chẳng những ông Hồ, mà hầu hết các nhà lãnh đạo đảng LĐ. Khi bị đấu tố, bà kêu cứu đến ông Hồ. Ông ta biết chuyện nầy, nhưng ông ta đã để mặc cho bà bị giết thảm thương. Chuyện nầy của ông Hồ thật đúng với một câu tục ngữ Việt Nam: Giúp vật, vật trả ân, giúp nhân, nhân trả oán.


“Dư luận lúc đó ở Hà Nội còn cho rằng, một nhà lãnh đạo khác của đảng LĐ, tổng bí thư Trường Chinh Đặng Xuân Khu, đã đấu tố cả cha mẹ của ông ta. Vì vậy, ở Hà Nội lưu truyền một câu đối hết sức bất hủ: Đấu tố phụ mẫu, tôn thờ Mác-Lê, nhục ấy đời chê thằng họ Đặng/ Hãm hại sĩ nông, đảo điên văn hóa, tội kia sách chép đứa tên Khu.


“Tóm lại, hậu quả của cuộc CCRĐ thật tai hại. Những sai lầm trong CCRĐ không phải chỉ là sai lầm chính trị, mà cả sai lầm văn hóa. Những hậu quả về nhân mạng, về kinh tế, về vật chất dầu to lớn và đau thương nhưng dần dần sẽ qua đi và có thể sửa đổi được. Riêng hậu quả về văn hóa và xã hội thật trầm trọng. Con người cấu xé con người như súc vật. Tình người, đạo đức, luân lý, niềm tin hoàn toàn bị tan vỡ, và sẽ còn tiếp tục bị tan vỡ khi chế độ cộng sản còn tồn tại trên đất nước thân yêu. Ngày xưa, Lão Tử đã nói đại khái rằng: Làm thầy thuốc sai thì hại một người; làm chính trị sai thì hại một thế hệ; làm văn hóa sai thì hại muôn đời. Không biết khi nào Việt Nam mới có thể hàn gắn được những chấn thương văn hóa trầm trọng do chế độ cộng sản gây ra từ khi ông Hồ Chí Minh nhập cảng chủ nghĩa CS vào Việt Nam, rồi cướp chính quyền, thực hiện cuộc CCRĐ và cho đến ngày nay?” - Trích từ “Cuộc Cải Cách Ruộng Đất Hậu Qủa” của Trần Gia Phụng.


Và còn vô số những tang thương khiếp đảm khác do chính Việt Cọng gây ra cho quê hưong dân tộc Việt Nam trong quá khứ lẫn hiện tại mà ai ai cũng tận mắt. Không lẽ chúng ta nông trí, không hay không biết? Nhưng nếu đã biết, thì tại sao chúng vẫn cứ tiếp tục hỗ trợ cho chế độ này tiếp tục sống còn?



6. Ước Nguyện:


Chúng con rất mong mỏi, dù bất cứ lý do nào, các Ngài còn trực thuộc Giáo hội Quốc doanh, tức là làm cho ác Đảng thêm thực lực, phe cánh để chúng dễ bề tiêu diệt Phật giáo Việt Nam chính thống của chúng ta! Ý thức được như thế, kính mong các Ngài a) hãy dứt khoát tuyên bố rút lui ra khỏi cái Giáo hội Ma vương ấy để chứng tỏ sự bất mãn cái Giáo hội công cụ quốc doanh của ác đảng, b) gia nhập vào Giáo hội PGVN Thống nhất, c) hoặc gióng lên tiếng nói cho Tự do Tôn giáo của mình. Chúng Phật tử bốn phương, từ trong nước đến hải ngoại, sẽ đứng lên hưởng ứng lời kêu gọi của qúy Ngài để cùng tranh đấu cho Phật giáo trong cùng một lập nguyện rằng “Thà chết vinh hơn sống nhục!”


Thế giới năm Châu đang tố cáo mạnh mẽ sự chà đạp nhân quyền và triệt tiêu Tự do tôn giáo. Phật tử chúng ta sẽ không bị bỏ rơi. Cọng sản Việt Nam sẽ không bao giờ dám giết chết hết toàn 80 triệu dân VN. Cho nên chúng ta đừng có bao giờ sợ ác Đảng triệt tiêu bản thân của mình mà không dám lên tiếng!


Riêng, đối với giới Tu sĩ, với mãnh lực “Cát ái Từ thân”, coi nhẹ thân xác, từ bỏ tình yêu riêng tư, cá nhân và gia đình; thì Phật tử tại gia chúng con rất kính mong các Ngài nên dùng thân mạng hiện có của mình để thắp lên ngọn đuốc Tự do tôn giáo cho tinh túy của đạo Phật được miên viễn trường tồn trên quê hương dất Việt!


Để kết thúc cho bức tâm thư này, Hoài Nam kính xin tóm gọn mấy vấn đề chính:


- Kính đê đầu đảnh lễ muôn ngàn lần qúy Ngài trong GHPGVN Thống Nhất đã và đang tranh đấu cho Đạo pháp tinh túy uyên nguyên được trường tồn và Giáo hội Dân lập (tức GHPGVNTN) không bị hủy diệt dưới bàn tay sắt máu của ác Đảng.


- Thành tâm đảnh lễ Tinh thần của qúy Ngài, mặc dù đang bị kẹt trong Giáo hội Quốc doanh, nhưng luôn ưu tư cho Phật giáo và còn tinh thần với GHPGVN Thống nhất. Ngưỡng mong qúy Ngài mau mau công khai dứt khoát với Giáo hội Ma vương này để chung lưng sát cánh với GHPGVN Thống nhất để đưa con thuyền của Giáo hội vượt qua khỏi phong ba.


- Cực lực tố cáo những tên Công an tâm thú do CSVN cài vào chùa chiền tự viện để làm ô uế chốn Già lam,


Và lời mong ước sau cùng: Phật tử phải nên làm một cuộc Cách mạng đảo chính, lật đổ CSVN để Phật giáo được sống còn. Chư Tăng Ni như qúy Thầy qúy Sư Cô bây giờ phải đóng vài trò chính, chủ chốt, quan trọng trọng chiến lược lật đổ bạo quyền Cọng sản để cứu lấy Đạo nguồn. Đây là điều khẳng định dứt khoát!


Qúy Ngài trong GHPGVNTN bị giam cầm quản chế. Riêng các Ngài trong GHPG Nhà nước đang còn tâm trí với Đạo pháp còn được tự do đi lại. Vậy qúy Ngài hãy nên lợi dụng cơ hội tự do đi lại này để thông báo, tụ tập, họp hành, chuyền tin với nhau để quyết định một điểm mốc thời gian nào đó cùng toàn thể Phật tử đứng lên đập nát chế độ, cứu lấy Đạo pháp, giải thoát dân lành!


Sát sanh không nên vướng, nhưng diệt ác phải nên làm. Đó là thệ nguyện độ sanh của một Phật tử nói chung!


Hận thù ơi!


Hãy biến đi


Cho dân hết khổ


Cho Đạo pháp nở hoa


Cho ánh đuốc Tự do bùng sáng trên quê hương yêu dấu!

Hoài Nam

(tngd)

Aucun commentaire: