Cảm tưởng 1 du sinh VN 20t
Kính thưa quý đồng hương,
Dưới đây là bài nói chuyện của một du sinh Việt Nam tên Ngọc Lan, hiện đang theo học tại một trường Đại học Boston, tiểu bang Massachsetts. Ngọc Lan năm nay 20 tuổi và đến Mỹ cách đây 18 tháng.
Sau khi được tiếp xúc với đồng hương Việt Nam ở đây và tìm hiểu thêm về Việt Nam, Ngọc Lan đã xúc động nói lên cảm tưởng của mình trong buổi lễ kỷ niệm ngày Quốc Hận 30/4/2007 được tổ chức tại Boston City Hall.
Chúng tôi kính chuyển bài nói chuyện này đến tất cả qúy đồng hương và mong tất cả mọi người tiếp tay chuyển bài này về Việt Nam. Chúng tôi cững nhờ tất cả qúy vị trong ngành truyền thông tiếp tay phổ biến rộng rãi lời phát biểu này đến các du sinh và giới trẻ VN trong và ngoài nước.
LLQDVN
--------------------------------------------------------------------------------
Sinh ra và lớn lên trong Nhà Nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam, những gì tôi được giáo dục ở nhà trường về Đảng Cộng Sản Việt Nam, về Nhà Nước Việt Nam Cộng Hòa khác xa với những điều mẹ tôi, người sống cả hai thế hệ thường dạy bảo tôi ở nhà.
Lúc ấy, một phần vì tôi còn quá non nớt với thời cuộc, một phần vì những điều tôi được học từ những đầu tiên cắp sách đến trường đã quá ăn sâu trong đầu tôi, nên tôi vứ nghĩ rằng đó là do mẹ tôi quá bảo thủ, không chấp nhận được cái mới.
Rất may mắn cho tôi khi tôi có được cơ hội đi du học ở Mỹ để mở rộng tầm mắt. Khi đặt chân đến đây, lần đầu tiên tôi mới có dịp nhìn lại về Nhà Nước Việt Nam để có cái nhìn tòan diện hơn. Những sự kiện như cha Lý bị bắt, các sư bị đàn áp ở Việt Nam, hay cái sự thật đằng sau hiệp định Geneva, đến bây giờ tôi mới được nghe nói đến. Tôi cững không hề biết được một thực tế đau lòng rằng rất nhiều những người lính Việt Nam Cộng Hòa đã bị tra tấn, xúc phạm nặng nề đến chết trong trại giam Cộng Sản hằng mấy chục năm trời. Cái sự thật đáng kinh sợ đằng sau cái động từ hoa mỹ nào là "học tập cải tạo", nào là "tẩy não", thật ra là sự phô trương thanh thế, đáng sợ hơn nữa, đó là sự trả thù tàn ác của Đảng Cộng Sản Việt Nam. Những người anh hùng trở thành kẻ phạm nhân, còn những người không qua trường lớp đào tạo thì lại nghiễm nhiên nắm chính quyền.
Chính quyền đó chính là cái chính quyền chống lại tự do tôn giáo.Cái hình ảnh cha Lý bị hai người công an còng tay kéo đi trở thành nỗi day dứt không yên của tôi. Đúng như cha Nguyễn Văn Hùng đã từng nói rằng: "Cha Lý bị bịt miệng không nói được". Quả thật như vậy, không chỉ có cha Lý bị bịt miệng không nói được, mà rất nhiều người như cha Lý, cả một lớp người, cả một thế hệ bị bịt miệng không nói được. Thế nên, có rất nhiều người không nghe được những điều mà họ nên nghe, không biết được những điều mà họ nên biết.
Đến bây giờ tôi mới biết đựơc rằng Nhà Nứơc Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam không hề độc lập, tự do, hạnh phúc. Liệu người dân có hạnh phúc được hay không khi họ không có tự do nhân quyền, cái quyền mà một con người bình sinh đáng phải có? Đến bây giờ tôi mới khám phá ra sự khôn khéo tài tình của Nhà Nước Việt Nam. Đảng Cộng Sản Việt Nam luôn tìm cách che đậy, hoặc bóp méo những thông tin không có lợi cho họ sợ rằng sẽ kích động lòng dân. Thế nên không chỉ có tôi mà rất nhiều những người như tôi đã bị che mắt, bịt tai, không biết đến sự thật, không biết đến những điều chúng tôi cần phải biết.
Tự do nhân quyền không hề tồn tại ở thế kỉ 21, liệu rằng có tàn ác quá không? Trước đây, khi nghe nói đến tự do nhân quyền, tôi cứ tưởng chuyện ấy ở nơi nào xa xôi lắm, chứ không phải là vấn nạn ở Việt Nam. Hoăc giả, đó chỉ là vấn đền liên quan đến việc buôn bán phụ nữ, trẻ em. Tôi không hề biết được rằng cái xã hội mà tôi đang sống lại đang xúc phạm nghiêm trọng đến tự do nhân quyền. Ở ngay trong lòng Sài Gòn, ngay trung tâm văn hóa, chính trị, tôn giáo của Việt Nam mà tôi không hề biết đến những chuyện như cha Lý bị bắt, các sư bị đàn áp, những người luật sư bị kết án trong trại giam, hay chuyện chú Lý Tống rải truyền đơn.
Những bài giảng văn hay văn học sử tôi được học suốt 12 năm cắp sách đến trường luôn đả kích chế độ Việt Nam Cộng Hòa. Thế nhưng, những người sống giữa hai thế hệ luôn luôn nuối tiếc một chế độ cữ, nơi mà miền Nam Việt Nam đã được một thời là chốn phồn hoa, thịnh vượng, là "Hòn Ngọc Viễn Đông", bỏ xa Thái Lan, Singapore. Đến bao giờ Việt Nam mới có thể tìm lại vị thế cữ? Đến bao giờ Việt Nam mới đuổi kịp tốc độ phát triển của Thái Lan? 20 năm hay 30 năm?
Ngày hôm nay , ngày 30-4 khi tôi nhìn lại, tôi cảm thấy vô cùng hổ thẹn cho những suy nghĩ sai lạc của mình trước kia. Tôi chân thành cảm ơn những người lính Việt Nam Cộng Hòa đã cho tôi biết đúng, biết sai, cho tôi một cái nhìn đúng đắn. Tôi hy vọng rằng nhân dân Việt Nam sớm có được tự do nhân quyền. Muốn như vậy, tất cả chúng ta phải cùng nhau hành động. đó không chỉ là công việc của tôi, của bạn, của cộng đồng Việt Nam, mà đó là việc của tất cả chúng ta.
Hãy đem tất cả khả năng mình có, kiến thức, nhiệt huyết mình để tham gia các họat động cộng đồng, để biến kiến thức của mình trở nên có ích, có ích cho mình, giúp ích cho xã hội và giúp cho những người dân Việt Nam, thề hệ như tôi nhận biết được con đường mà họ nên đi cho Việt Nam sớm có được tự do nhân quyền.
--------------------------------------------------------------------------------
I was born and raised under a communist regime in Vietnam. What was related to me about the Vietnam War and the communist system which I was taught in school was completely different from what my mother told me.
What I have learned does not paint a clear picture about what happened to my beautiful country until I had the opportunity to research and explore about it more in America. Here, I have a chance to have a more appropriate view about the Vietnamese society.
It was the first time I have known that Father Ly, a 60-year-old priest, who previously spent more than a decade in prison for criticizing the present government because all his criticisms go against the Communist Society.
It was the first time I noticed that all the information goes against the government in Vietnam was locked. Two years ago, when I heard about human rights; the freedom of speech and religion, I thought that these rights pertain to some country other than Vietnam. I didn't know that those problems were inside Vietnam itself.
Now, I'm really disappointed knowing that human rights, the natural rights guaranteed for the people, do not exist in Vietnam. When I was in Vietnam, the present government always criticizes The Republican of Viet Nam. However, it turns out that Vietnam was wealthier before 1975. The South of Vietnam was named for "Hon Ngoc Vien Dong".
I'm wondering when Vietnam can go back to that core promised land. As of April 30th today, I'm really shameful for my ignorance in the history of my country Vietnam. I am indeed grateful for the soldiers of The Republican of Vietnam, who had given me the opportunity to explore different perspectives and points of views about these events.
As I continue to meet and speak with those whom I consider as brothers and sisters of a common heritage, I begin to find a common bond with them, who recently are trying to fight for human rights in Vietnam.
I'm proud of what we are doing to improve the conditions in Vietnam. Life becomes more meaningful when you realize that you can use your knowledge to help people. In order to make Viet Nam gets better, not only the Vietnamese community, but all of us need to take action. We have to communicate with the Vietnamese youth, who were born and raised after 1975, to let them know the truth about the present government.
Ngọc Lan
http://www.take2tango.com/News.aspx?NewsID=5048
Inscription à :
Publier les commentaires (Atom)
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire