Bầu cử quốc hội Việt Nam hay Quyền con người Việt Nam có hay không ?
Trong suốt thời gian vừa qua ở Việt Nam, các cơ quan thông tấn, truyền thông, báo chí liên tục đưa tin về việc tổ chức bầu cử quốc hội Việt Nam khóa XII và về các quyền con người thì cũng là lúc những người đấu tranh cho tự do dân chủ trong nước bị nhà nước cầm quyền Việt Nam bắt giữ, bỏ tù như Linh mục Nguyễn Văn Lý một trong những người sáng lập và lãnh đạo khối dân chủ 8406, các thành viên lãnh đạo của Đảng Thăng Tiến Việt Nam, các luật sư Nguyễn Văn Đài, Lê Thị Công Nhân, Nguyễn Bắc Truyễn, Nguyễn Thùy Trang, Lê Quốc Quân, Trần Quốc Hiền… Ngoài ra những cây bút đấu tranh ôn hòa cho công bằng xã hội, và cho nền dân chủ tự do như Hồ Thị Bích Khương cũng bị bắt tạm giữ tại quê nhà huyện Nam Đàn - tỉnh Nghệ An từ ngày 25 /4 /2007. Hay như tôi đây – công dân Dương Thị Xuân – Thư ký báo Tự do Dân chủ bị công an bao vây theo dõi liên tục từ ngày 28 tháng 4 đến nay đã gần 1 tháng đi đâu cũng có mấy người đàn ông theo sát như hình bóng. Tôi đến nhà người quen thăm hỏi, thì an ninh mật vụ thuộc phòng PA 21 sở công an Hà Nội cũng vào theo để thẩm vấn, tra hỏi làm gia đình những người này họ lo sợ, hốt hoảng không hiểu có vấn đề nghiêm trọng gì, mà công an không mời đã đứng đầy đường làm hàng xóm cũng kinh hiếp và sợ hãi.
Quyền con người ở Việt Nam sơ đẳng nhất liên tục bị đe dọa như vậy, nên không biết là quyền con người còn có hay không ? Quyền Tự do tư tưởng, tự do đi lại của công dân được Hiến pháp thừa nhận, thì đáp lại công an áp đặt cho mọi công dân Việt Nam cũng phải chịu thứ tự do bị sách hỏi, nhũng nhiễu, đe dọa. Còn các quyền tự do ngôn luận, phát biểu chính kiến…là hễ mà công dân trong nước nói trái ý đảng CSVN và nhà nước tuyên truyền, thì bị bắt giam bỏ vào ngục tù như các trí thức nói trên... . . . .
Sáng chủ nhật 20-5-2007, vừa qua là ngày đảng và nhà nước Việt Nam tổ chức bầu cử Quốc hội khóa XII, người nhà tôi đưa thẻ cử tri cho tôi và dặn tôi phải đi bỏ phiếu. Tôi hỏi : “Thế sao không bỏ phiếu hộ được như mọi lần trước đây à ? ”. Người nhà tôi nói : “ Không được, mấy ông bà tổ dân phố, tổ bầu cử và công an đồn phường nói, riêng trường hợp của mẹ con chị là phải tự đi bầu để cho chính quyền và công an biết rõ thái độ chính trị của bản thân. Nếu không chấp hành đi bầu cử thì công an, chính quyền phường sẽ vào tận nhà lập biên bản về hành vi chống đối bầu cử của gia đình chị là khổ với họ đấy, mẹ con chị không đi bầu là không xong với họ đâu !!!??? ”.
Những khóa bầu cử trước đây tôi thường cầm 5-10 thẻ cử tri đi bầu hộ cho mọi người. Có nhà mà khoảng 10 giờ sáng chưa bỏ phiếu thì thế nào cũng được ông (hoặc bà) tổ trưởng tổ dân phố đến nhắc nhở đi bỏ phiếu đi để tổ mình còn được khen là có người bỏ phiếu sớm hoàn thành nhiệm vụ. Nếu trả lời là người nhà đi vắng chưa về thì ông bà tổ trưởng này nói luôn : “Thế cháu ra bỏ hộ luôn cho nó đi”. Nếu bảo thế bỏ hộ cũng được à thì họ cũng trả lời “Được ai kiểm tra đâu mà biết bỏ hộ hay không”. Năm tôi học lớp 9 lúc đó mới 16 tuổi khoảng năm 1974, tôi là một thanh niên hăng hái và bố tôi là ông Dương Đức Thân cũng là một cán bộ đường phố tích cực, phụ trách tổ bầu cử của đường phố Hàng Gai thuộc Khu Hoàn Kiếm, khu phố này vừa là trung tâm vừa có vị trí này nằm trong khu phố cổ của thủ đô Hà Nội. Gia đình tôi cả nhà tham gia hoạt động phục vụ tổ bầu cử, tối đến chúng tôi có chân trong ban kiểm phiếu bầu cử. Ngay từ lúc đó tôi đã chứng kiến biết bao người đi bỏ phiếu họ cầm từng tập thẻ cử tri đi bầu hộ cho nhau rất nhiều… Và cứ như vậy các cuộc bầu cử tại đất nước gọi là Xã hội chủ nghĩa do độc nhất đảng CSVN nắm trọn quyền lực vẫn diễn đi diễn lại mấy chục năm qua là như vậy đấy.
Còn những năm sau này tôi học và làm việc tại trường Đại học Sư phạm Hà Nội II địa điểm của trường là thị trấn Xuân Hòa nay thuộc huyện Mê Linh, tỉnh Vĩnh Phú, nơi đây từng được gọi là Thủ đô mới cách Hà Nội khoảng 40-50 Km. Trong thời gian bầu cử có đợt tôi cặm cụi điều khiển chiếc xe đạp cũ kỹ lên Xuân Hòa để tham gia bỏ phiếu thì dọc đường gặp những vị cán bộ của trường nhờ cầm thẻ cử tri và lên bỏ phiếu hộ giúp họ làm tôi ngao ngán về cách thức bầu cử và cái quyền con người Việt Nam.
Sau này gia đình tôi bị tòa án nhân dân quận Hoàn Kiếm và thành phố Hà nội, nhân danh Nước CHXHCN Việt Nam cướp mất nhà mà bố tôi – ông Dương Đức Thân đã mua phần cửa hàng ở số nhà 69 phố Hàng Gai – Hà Nội, để họat động nuôi dưỡng cán bộ cách mạng của đảng và mặt trận Việt Minh trong thời kỳ giải phóng dân tộc giành độc lập vào năm 1954, thì tôi mới ngày càng rõ hơn về quyền con người Việt Nam có thật hay không ? Nếu có thì sao chúng tôi đi bỏ phiếu bầu cử quốc hội biết bao nhiêu kỳ rồi mà quyền lợi của người dân chúng tôi vẫn chưa tìm được ở đâu, ai bảo vệ quyền cho chúng tôi ? Các ông bà đại biểu quốc hội đại diện cho dân bảo vệ quyền lợi cho ai, cho đảng CSVN và nhà nước của đảng hay cho nhân dân ?
Năm 1990, gia đình tôi cũng đã xin gặp đại biểu quốc hội Hà Nội lúc đó là bà Trần Thị Tâm Đan tại trụ sở tiếp dân của đoàn đại biểu quốc hội Hà Nội ở số 21 phố Hai Bà Trưng quận Hoàn kiếm – Hà Nội ( Trụ sở này hiện nay là phần đất thuộc Câu Lạc Bộ Vui Chơi, Giải Trí của Tòa Đại Sứ Quán Hoa Kỳ tại Hà nội quản lý ). Lúc đó chúng tôi ngây thơ, yên tâm trình bày nỗi oan khuất của nhà mình và được bà Tâm Đan an ủi tiếp nhận ý kiến… Và chúng tôi càng hy vọng hơn khi được biết bà Tâm Đan là một nhà giáo cùng khoa Hóa - trường Đại học Sư Phạm Hà Nội với bố chồng tôi là giáo sư Nguyễn Đình Huề. Nhưng kỳ thực bà dân biểu của đảng và nhà nước này cũng hứa để mà hứa, vì cái cơ chế này bà quá rõ : “Tiếng là đại biểu cho dân nhưng không bảo vệ dân và không hề do dân tự do lựa chọn ra ”. Bà và các đại biểu quốc hội là do đảng CSVN cử ra để dân bầu vào đó một cách lấy lệ. Do đó bà và tất cả các đại biểu quốc hội phải bảo vệ quyền lợi cho đảng và nhà nước trong cái quốc hội đó là đương nhiên rồi, chứ lầm lẫn làm sao được, mà chỉ có dân chúng là lầm là cái chắc thôi.
Ngày 20-5-2007, các ông bà trong tổ dân phố và tổ bầu cử gửi thẻ cử tri đến tận người nhà để tôi nhận thẻ và phiếu bầu, nhưng tôi đã tính kiên quyết không đi bỏ phiếu. Nhiều người vận động tôi là nên đi. Tôi trả lời rất rõ ràng là : “Trước đây tôi đã đi bỏ phiếu rất nhiều lần, nhưng chẳng ai bênh vực những người mất nhà, mất cửa như tôi. Tôi đã phải đi khiếu kiện dòng dã gần 20 năm nay vẫn chưa đòi được nhà. Vậy tôi bầu làm gì những người không đại diện cho dân, không bảo vệ dân. Nếu trả nhà cho những người dân như tôi thì tôi đi bỏ phiếu. Bầu cử ở Việt Nam từ trước đến nay quyền con người Việt Nam có thật hay không ? ”. Loa truyền thanh của phường oang oang đưa tin 7 giờ sáng khai mạc phòng bỏ phiếu đến 7 giờ 30 bắt đầu bỏ phiếu. Vậy mà khoảng 11 giờ trưa đã thấy loa đưa tin 90% số cử tri (khoảng trên 1.000 người) đã đi bỏ phiếu. Chúng tôi ngồi nhà nghe loa mà nói vui : Họ nói xạo mà xạo quá, mỗi người mất khoảng 1 vài phút để bỏ phiếu vào thùng. Trung bình mỗi khu vực bỏ phiếu có 1 vài thùng cho khoảng trên 1.000 cử tri vậy phải mất bao nhiêu lâu để bỏ liên tục từng lá phiếu 1 chứ nếu không phải là 1 người bỏ hộ cho 5 người trở lên.
Đến ngay mấy bà dân khiếu kiện ở các tỉnh Kiên Giang, Bắc Giang trước ngày bầu cử được công an vận động trở về quê nhà tham gia bầu cử, các bà này nói : “bầu cử cái gì, dân oan đi kêu kiện mà đại biểu quốc hội đại diện cho dân ngồi ở đâu, có đến nhận đơn bảo vệ quyền lợi cho chúng tao đâu. Bầu mãi nên chúng nó mới đầy đọa chúng tao, cướp nhà đẩy mẹ già ra đường như thế này đây”. Có bà còn văng tục : “Bầu cái đéo gì, bầu cái l… tao đây này”, công an nghe thấy vậy xấu hổ quá chạy mất không dám vận động bà con dân oan vẫn đang tụ tập ở vườn hoa Mai Xuân Thưởng chưa chịu dời đi theo thông báo rầm rĩ từ mấy ngày qua nữa, vì tại địa điểm mới tiếp dân khiếu kiện hiện nay trong quận Cầu Giấy vẫn chưa có gì hết.
Mấy hôm nay tôi đến nhà nào hỏi thăm đều được cho hay : “ Tôi đi bỏ phiếu cho cả nhà, một mình tôi nắm quyền bỏ phiếu cho mấy người nhé ”. Họ còn nói : “đi bầu lấy lệ mà, bầu cho xong không có rách việc với mấy ông công an phường lắm. Sau này có xin xỏ chứng nhận cái dấu má gì cho con cái, thì họ lại gây khó khăn, nhà nào buôn bán họ lấy cớ lấn chiếm vỉa hè lòng đường rồi tịch thu phạt tiền nặng lắm. Thôi đi cho nó xong chuyện kẻo lôi thôi ấy mà ”.
Vì thế dân chúng Việt nam cứ nô nức đi bầu thật sớm và thật đông để tránh bị chính quyền và công an đưa tên mình vào sổ đen chính trị, để rồi phải chuốc bao hậu quả khó lường cho mình. Nhưng việc bầu bán đó thực chất nó có phải là lá phiếu dân chủ tự do của nhân dân, của cử tri hay không thì dư luận đồng bào trong và ngoài nước hãy quan sát rồi rút ra kết luận hộ dân chúng trong nước giúp. Đối với các nhà báo, nhà quan sát chính trị trên quốc tế, nơi có rất nhiều quốc gia thực hiện chế độ đa đảng, xã hội của họ được tự do ứng cử, bầu cử- một trong những Quyền Con người căn bản thì hãy đánh giá giùm cho dân chúng Việt nam rằng : “Ở đây, nhân dân Việt Nam chúng tôi có các Quyền làm người, quyền làm công dân chân chính, thực sự và đầy đủ hay không ???
Vườn hoa Mai Xuân Thưởng quận Tây Hồ, Hà Nội ngày 21/5/2007
Dương Thị Xuân – Thư ký báo Tập San Tự Do Dân Chủ
Nhà trước ở số 69 hàng Gai – Hà Nội hiện bị tòa án Việt Nam nhân danh Nước CHXHCN Việt Nam cướp đoạt, tôi đi đòi 20 năm nay chưa được. Nay đang đi ở nhờ gia đình bà con tại phố Ngọc Hà – Hà Nội
Email : hoabinhdantoc2007@yahoo.com
http://www.doi-thoai.com/baimoi0507_240.html
Inscription à :
Publier les commentaires (Atom)
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire