Đảng Cộng Sản Việt Nam rất “ngại” đa nguyên đa đảng
--------------------------------------------------------------------------------
Phạm Quế Dương 11/1/2006
--------------------------------------------------------------------------------
Đảng Cộng Sản Việt Nam rất “ngại” đa nguyên đa đảng
Phạm Quế Dương
Đảng Cộng Sản Việt Nam lâu nay là đảng độc tài, độc trị, độc quyền nên rất “ngại” đa nguyên, đa đảng - cái điều mà hầu hết các nước dân chủ trên thế giới đều chấp nhận. Có đa nguyên đa đảng mới có lực lượng đối trọng, đối thoại mới tìm được hiền tài điều hành đất nước và chính vì vậy các quốc gia ấy phát triển rất nhanh. Ngược lại, nước ta tụt hậu xa với thế giới hoà bình và tham nhũng ngày càng tràn lan chính là do cái tai hoạ độc đảng đang đè
lên dân tộc ta từ mấy chục năm nay.
Xin trích dẫn một ví dụ chứng minh Đảng Cộng Sản Việt Nam sợ đa nguyên, đa đảng. Đó là bản báo cáo của Trần quốc Thuận, Phó chủ nhiệm Văn phòng Quốc hội báo cáo Ủy ban Thường vụ Quốc hội :
“Tôi được đồng chí Chủ nhiệm Văn phòng Quốc hội phân công dự các phiên họp thường kỳ hàng tháng của Chính phủ. Nội dung kết quả phiên họp Chính phủ đều được thông báo công khai trên các phương tiện thông tin đại chúng. Do đó, khi có nội dung, vấn đề liên quan đến Quốc hộ, tôi đều báo cáo kịp thờ, đầy đủ với đồng chí Chủ nhiệm văn phòng.
“Phiên họp tháng 6/2006 chia làm hai phần:
- Phần 1, từ 8 giờ 30 đến 9 giờ 30 là phát biểu ý kiến chia tay của các thành viên Chính phủ vừa được miễn nhiệm.
- Phần hai, là phiên họp thường kỳ tháng 6/2006 của chính phủ. Các nội dung này đều được các báo, đài đưa tin đầy đủ.
“Theo đề nghị của một số đồng chí yêu cầu tôi báo cáo tóm tắt lời phát biểu của nguyên thủ tướng Phan Văn Khải tại phiên họp chính phủ. Tôi xin báo cáo như sau:
“…Ý kiến của nguyên Thủ tướng Phan văn Khải khoảng 45 phút, tôi xin phép được ghi lại như sau:
“ Tôi ra Hà Nội tháng 3/1989 làm việc ở ủy ban kế hoạch nhà nước, năm 1991 là Phó thủ tướng, năm 1996 tới nay là Thủ tướng chính phủ, những năm đầu, mô hình “mới”, “cũ” chưa rõ ràng. Năm 1991 Liên Xô sụp đổ. Đến nay tôi có 18 năm, với 6 năm phó Thủ tướng, 9 năm Thủ tướng, nay nghỉ tôi không lấn cấn điều gì. Trong các năm làm việc tôi thấy:
- Có sự rạn nứt trong Đảng.
- Đại biểu Quốc hội là đảng viên không chấp hành nhân sự do ban chấp hành Trung ương, do bộ Chính trị giới thiệu.
- Rất đáng than phiền. ”
Tiếp theo đồng chí Phan Văn Khải nói: “Người càng nói to, uy tín càng thấp, những người đó tôi đều biết họ mấy chục năm nay.
“- nội bộ chúng ta lật nhau: Lúc mới ra, tôi xin phép anh Đỗ Mười đi nghiên cứu năm nước:
Inđonêxia, Malaixia, Thái lan, Singapo, và Philippin. Tôi thấy Chính phủ phải khiêm tốn học tập nước ngoài về những nội dung phù hợp với nước ta mới hoạt động có hiệu quả. Có người học nước ngoài về nói như vẹt: “Đảng ra Đảng, Chính phủ ra Chính phủ, Quốc hội ra Quốc hội, người này tôi biết mười mấy, hai chục năm nay, người này uy tín rất thấp.”
Cuối cùng, đồng chí Phan Văn Khải nói: “Tôi có mấy điều nói với các đồng chí:
1)- Quyết tâm xây dựng, tổ chức bộ máy trong sạch, vững mạnh
2)- Hãy quan tâm xây dựng công bằng xã hội 3)- Thực hành dân chủ – vì có dân chủ, chúng ta mới chọn được người tài, người tốt và mới huy động được sức mạnh của dân tộc, Đảng phải nắm lấy ngọn cờ dân chủ
4)- Quan tâm vấn đề dân tộc và tôn giáo
5)- Chúng ta nhất định không đa nguyên, có người đang đề nghị tái lập Đảng dân chủ, nếu
chấp nhận tình hình sẽ rất phức tạp, có thể bị sụp đổ.”
Như vậy là Phan văn Khải nói công khai thể hiện Đảng Cộng Sản Việt Nam rất sợ đa nguyên, đa đảng.
Việc Đảng Cộng Sản Việt Nam sợ đa nguyên, đa đảng không phải là bây giờ. Nhớ lại năm 1990, tôi phụ trách tờ Tạp chí Khoa Học và Tổ Quốc, tờ báo của Liên Hiệp Các Hội Khoa Học và Kỹ Thuật Việt Nam. Khi ấy, ông Trần Xuân Bách là Uỷ viên thường trực của Bộ chính trị tổ chức cuộc hội thảo tại trụ sở Liên Hiệp Hội, gồm nhiều nhà trí thức tham dự bàn về đa nguyên, đa đảng. Tôi cho đăng tin này trên Tạp chí 3/1990 và tiếp đó 4/1990 lại đăng bài “Bàn về đa nguyên” của ông Đỗ Đức Dục.
Lập tức hai số báo bị lệnh tịch thu và toà soạn bị khởi tố. Chúng tôi phải lên bộ công an làm việc bao nhiêu ngày.
Ông Trần Xuân Bách ngay lập tức mất hết chức vụ. Và đầu những năm 2000, nhà báo Nguyễn Vũ Bình làm đơn xin thành lập Đảng Dân Chủ Tự Do cũng bị bỏ tù gần năm năm nay. Ngày 2/9/2001 theo lời kêu gọi của các lãnh đạo Đảng và Nhà Nước, nhân dân phải tham gia chống tham nhũng, tôi và Trần Khuê làm đơn xin thành lập “Hội Nhân Dân Việt Nam Ủng Hộ Đảng và Nhà Nước Chống Tham Nhũng.” Lập tức 5/9/2001 chúng tôi bị gọi lên công an làm việc liên tục. Và tôi cùng Trần Khuê bị 19 tháng biệt giam cũng chính vì lý do ấy.
Tóm lại, Đảng Cộng Sản Việt Nam sợ đa nguyên, đa đảng; nỗi sợ này là căn bệnh ung thư của đảng và đang di căn trong cái đảng độc quyền, độc trị, độc tài này.
Bây giờ, chúng ta đọc được nhiều bài của nhiều người viết đề nghị đa nguyên, đa đảng. Đó cũng là điều tốt phản ảnh lòng mong muốn của nhân dân vì không có đa nguyên, đa đảng thì làm sao thu hút được nhân tài đưa đất nước tiến lên, tiến kịp loài người và chống được tham nhũng thật sự? Song thực tế đừng hy vọng Đảng Cộng Sản Việt Nam chấp nhận đa nguyên, đa đảng. Họ chỉ chấp nhận nếu không có chọn lựa nào khác.
Phạm Quế Dương
Hà nội tháng 10-2006
Inscription à :
Publier les commentaires (Atom)
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire