Việt Nam : Giữa Sức Ép Của Tàu Và Mỹ
Nhìn bản đồ Đông Á, Trung Quốc nằm trong phần lục địa. Người ta gọi Trung Quốc là cường quốc đất, Phần hải đảo nằm sát hạm đội Hoa Kỳ: siêu cường biển. Mỹ ở xa nên phải lấy lợi thế trên biển.
Làm chủ vùng đất, Trung Quốc bao bọc Bắc Triều Tiên ở Đông Bắc Á, tranh giành ảnh hưởng với Nga ở Trung Á (kazakhstan, Kyrgystan, Tajikistan) trấn áp lân bang ở Đông Nam Á.
Làm vua vùng biển, Mỹ hưởng quyền sử dụng căn cứ hải và không quân ở Singapore, Malaysia, Indonesia và Brunei. Không có cường quốc nào khác hưởng quyền đó ở bất cứ nước nào trong vùng, cũng không có cường quốc nào khác có hàng không mẫu hạm.
Chiến hạm Hoa Kỳ chế ngự vùng biển Đông Nam Á, kể cả hải lộ có tính cách chiến lược nối Đông Nam Á với Trung Đông. Tại Đông Bắc Á, tình hình phức tạp hơn giữa Tàu và Mỹ, những căn cứ của Mỹ ở Nhật phối hợp với khả năng cao hơn của Mỹ về phi cơ, cho phép Mỹ chiếm uu thế về hải chiến.
Với hai vùng ảnh hưởng phân chia rõ rệt như thế, tình trạng lưỡng cực diễn tả thế quân bình lực lượng tại Châu Á - Thái Bình Dương.
Châu Á lục địa nghiêng về phía Trung Quốc. Châu Á hải đảo nghiêng về phía Hoa Kỳ.
Mỹ không có nhu cầu chiến lược để giành ảnh hưởng trên lục địa. Mỹ chỉ cần bảo đãm an ninh trên hải lộ bằng cách vây quanh Trung Quốc một hàng rào căn cứ quân sự trên các đảo. Mỹ chỉ cốt bảo đãm quyền lợi thiết yếu trên biển.
Trung Quốc cốt bảo đãm quyền lợi thiết yếu trên đất liền. Cho nên, đe dọa mà Trung Quốc sợ nhất đến từ nước Nga và Nhật. Hai nước này đã dùng sức mạnh trên đất để chinh phục Trung Quốc. Nhật đã theo chiến lược của Mãn Thanh hồi thế kỷ 17, trước tiên chiếm vùng Đông Bắc của Trung Quốc để làm bàn đạp tiến vào Trung Nguyên.
Chiến lược cổ truyền của Trung Quốc dính chặt với đất, qua kinh nghiệm của hơn năm trăm năm chiến tranh triền miên trên đất liền thời Xuân Thu Chiến Quốc.
Trung Quốc đã xác định biên giới với lâng bang trên đất liền. Việc này Trung Quốc đã làm xong. Hiện nay, Trung Quốc chuẩn bị nới rộng biên giới từ đất liền ra biển. Biển không phải đất liền, nhưng dưới con mắt đầy tham vọng của Trung Quốc, biển là đất nối dài.
Trung Quốc còn kém Mỹ về sức mạnh hải quân, và Mỹ còn kém Trung Quốc về kinh nghiệm chiến tranh trên đất liền.
Khủng hoảng có thể xảy ra, nhưng tính toán lợi hại cho phép Tàu và Mỹ kéo dài thời gian để thương lượng, để xuống thang. Không ai nuôi ý định loại trừ ai lúc này tuy cả hai cạnh tranh nhau, tìm cách bành trướng thanh thế trong vùng ảnh hưởng của nhau.
Trung Quốc đang dồn sức để hiện đại hóa kinh tế, cần hòa bình một thời gian. Mỹ cần đồng minh để chống khủng bố. Hiện nay, cả hai đại cường đất và siêu cường biển chọn dung hòa quyền lợi, thoả hiệp hơn là gây hấn, chiến tranh.
Chẳng ai dám bảo đãm Mỹ sẽ chăm chăm giữ nguyên trạng. Chẳng ai tin Trung Quốc hạn chế tham vọng đến ngần ấy mà thôi. Đài Loan là thùng thuốc súng có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Tàu và Mỹ đều có hai mặt: Đối kháng và hợp tác. Cho nên họ chơi ngầm nhau trong mọi lãnh vực: chiến tranh gián điệp, tình báo; chiến tranh kinh tế, chính trị, ngoại giao; chiến tranh hù dọa v.v… và v.v…
Trung Quốc đang cúi đầu đi lên với chiến lược che dấu tham vọng bành trướng dưới chiêu bài một cường quốc đi lên một cách hòa bình (hòa bình theo kiểu Trung Quốc qua hai ngàn năm lịch sử với cái bệnh Hội Chứng Đại Hán!)
Mỹ "tỏ ra" không có nhu cầu chiến lược tranh giành ảnh hưởng trên lục địa; nhưng với chiêu bài dân chủ và nhân quyền, Mỹ khống chế nhiều nước trên thế giới.
Lịch sử chứng minh rằng, các cường quốc không phải chỉ muốn trở thành cường quốc mạnh nhất mà thôi, hơn thế nữa, trở thành cường quốc bá chủ thiên hạ ; đặc biệt Trung Quốc, bình thiên hạ là truyền thống, thực hiện chủ nghĩa bành trướng: qua lịch sử, bình thiên hạ là chiếm đất, là đồng hóa người ở phía nam sông Dương Tử trở thành Tàu.
Trung Quốc đã dùng chiêu bài "Bình thiên hạ" để đánh lừa thiên hạ, che dấu tham vọng bành trướng với bệnh trầm kha Hội Chứng Đại Hán.
Tây Phương - Bắc Mỹ cũng dùng chiêu bài vô cùng cao đẹp không kém Trung quốc “Văn minh hoàn vũ", chính sách toàn cầu hóa, xu thế tất yếu của thời đại. Các cường quốc phương Tây và Bắc Mỹ đã lợi dụng những bảng quảng cáo vô cùng hoa lệ đó với lý tưởng dân chủ và nhân quyền để khống chế các nước trên thế giới.
Thế nhưng, với hệ thống quốc tế ngày nay, không nước nào có thể trở thành bá chủ thật sự trên khắp thế giới vì không thể dồn sức cùng một lúc trên khắp mọi nơi.
Tóm lại, có thể nói hiện nay cả Tàu lẫn Mỹ, không ai muốn loại trừ ai, bằng chiến tranh, tuy cả hai đang cạnh tranh nhau, tìm mọi cách bành trướng thanh thế trong vùng ảnh hưởng của nhau.
Mỹ đang bận rộn ở Trung Đông, hơn nữa, Mỹ cần đồng minh để chống khủng bố, chống tái phát vũ khí nguyên tử, tránh một Việt Nam thứ hai trên lục địa châu Á, giới kỷ nghệ doanh thương Mỹ xem Trung Quốc là đất hứa với một tỉ ba trăm triệu dân.
Trung Quốc không bao giờ bằng lòng với trật tự hiện hữu, nhưng họ muốn mua thời gian, để dồn sức hiện đại kinh tế, củng cố sức mạnh về mọi mặt để đuổi Mỹ ra khỏi châu Á. Tư tưởng chính yếu của Đặng Tiểu Bình là " phát triển là sự thật hiển nhiên". Hồ Cẩm Đào cũng cho rằng sự phát triển là ưu tiên hàng đầu. Với Trung Quốc, phát triển dĩ nhiên không giới hạn trong vùng đất Trung Quốc mà bao gồm cả toàn thế giới.
Trung Quốc lợi dụng Thế Vận Hội Bắc Kinh 2008 và triển lãm thế giới 2010 để phát huy cao độ tinh thần dân tộc Trung Quốc, củng cố chủ nghĩa Đại Hán (Hội chứng Đại Hán) để làm đòn bẩy cho sách lược bành trướng, tiến xuống Đông Nam Á, làm chủ vùng Thái Bình Dương, đuổi Mỹ trở về Hawaii.
Đảng Cộng sản Trung Quốc đang mở chiến dịch giáo dục, tuyên truyền nhằm vào việc thẩm thấu vô đầu óc dân chúng.
Trung Quốc là chủng tộc siêu đẳng hơn dân Đức. Trong suốt chiều dài lịch sử, dân Trung Quốc đã dàn trải qua tận châu Mỹ và những vùng dọc theo vành đai Thái Bình Dương và họ trở thành người da đỏ tại châu Mỹ và những nhóm chủng tộc Đông Á ở Nam Thái Bình Dương.
Thời nhà Đường, văn minh Trung Quốc nhất thế giới, trung tâm văn minh của thế giới, và không có nền văn minh khác trên thế giới có thể so sánh nền văn minh của Trung Quốc. Sau đó trung tâm thế giới đã dịch chuyển sang phía Tây: Trung tâm lãnh đạo của thế giới đã nằm ở Âu Châu vào thế kỷ thứ 18 và sau này dịch chuyển sang Hoa Kỳ trong giữa thế kỷ 20, rồi trong thế kỷ 21 này trung tâm lảnh đạo của thế giới dịch chuyển về phiá Đông, dĩ nhiên là trở về nước Tàu. Chuẩn bị chào đón sự xuất hiện của thế kỷ của nước Tàu chính là sứ mạng lịch sử của đảng Cộng sản Trung Quốc.
Đảng cộng sản Tàu kêu gọi, kích thích dân Trung Quốc: Chúng ta phải hoàn tất sứ mạng lịch sử của chúng ta và phục sinh nòi giống chúng ta. Chúng ta không tôn thờ bất cứ thần linh nào. Nếu chúng ta để cho thần học phương Tây vào nước Tàu và làm tâm hồn chúng ta trống vắng , nếu chúng ta để tất cả người Tàu lắng nghe lời Chúa và theo Chúa thì ai sẽ vâng phục và lắng nghe chúng ta và theo chúng ta? Dân Trung Quốc theo đạo Chúa là họ mất cả hồn dân tộc. Chính Khổng Tử, người khai sáng văn hóa nước Tàu chúng ta.
Tập đoàn Hồ Cẩm Đào đang phục hoạt tinh thần Khổng Tử, dùng tư tưởng Nho Giáo với tham vọng lãnh đạo Đông Bắc Á và Đông Nam Á nói riêng và thế giới nói chung về mặt tư tưởng.
Trung Quốc có một kế hoạch xâm lăng Mỹ dưới dạng kinh tế, gián điệp, lợi dụng kẻ hở của luật pháp tôn trọng tự do cá nhân…cuộc xâm lăng không tiếng súng.
Bộ Trưởng Quốc Phòng báo hiệu là chi phí quân sự của Trung Quốc tăng quá nhiều và qua mau, phải chăng Trung cộng mưu đồ xâm chiếm xứ nào, nếu không phải là chuẩn bị trực chiến với Mỷ?
Quốc hội Mỹ cũng bắt đầu bàn về vấn đề thuế nhập cảng. Rồi giới kinh tế tư nhân cũng bắt đầu có phản ứng mạnh mẽ.
Để trấn an luồng dư luận bắt đầu xôn xao về mưu đồ quá rõ của Trung cộng Alan Greenspan, chủ tịch Federal Reverve System khuyên quốc hội đừng quá vội vàng vì tình thế chưa đến độ gay cấn: “điều cốt yếu là ta không nên ràng buộc tương lai bằng một bước lùi lại chế độ bế quan tỏa cảng". Chính phủ và dân chúng Mỹ đang quan tâm về những vấn nạn trọng đại trên.
(Kế hoạch Tàu xâm lăng Mỹ không thuộc loạt bài trong quyển sách này, xem trên mạng điện tử http://www.peacehall.com và được đăng trên mạng điện tử www.boxun.com)
Đối với các nước Đông Nam Á, hiện nay, Trung Quốc dùng chiến thuật tầm ăn dâu, xâm lăng không tiếng súng, gây ảnh hưởng, hù dọa, khống chế, thuyết phục, tuyên truyền: dân Đông Nam Á gốc từ Tàu di xuống, cùng chịu ảnh hưởng của một nền văn hóa Nho Giáo (?), tất cả (Đông Bắc Á và Đông Nam Á) đều tôn thờ Khổng Tử! Cùng hưởng một di sản văn hóa chung Tứ thư, Ngũ Kinh, Tu, Tề, Trị, Bình cùng thưởng thức thơ Đường, nghệ thuật hội họa v.v…
Về điểm này, khoa bảng Việt Nam và một số học đòi theo khoa bảng mê híp cả mắt. Tàu đất rộng, người đông, ở đâu có ánh sáng mặt trời ở đó có người Tàu; văn học, triết học Trung Quốc là cao siêu nhất thế giới. Khổng Từ là Vạn Thế Sư Biểu (?)
Theo sự đánh giá của đảng cộng sản Trung Quốc, người Việt Nam trong nước và hải ngoại là đoàn quân tuyên truyền - không có thù lao - phổ biến tư tưởng Khổng Tử, triết học, văn học Trung Quốc hữu hiệu nhất và đông đảo nhất so với các nước Đông Bắc Á và Đông Nam Á.
Trung cộng đang tìm cách chứng minh với thế giới Đông Nam Á, kể cả Việt Nam thuộc vùng ảnh hưởng văn hóa Tàu.
Vị trí Việt Nam nằm trong thế quân bình lực lượng giữa đại cường đất (Tàu) và siêu cường biển (Mỹ) là cửa ngỏ đi vào ngôi nhà Đông Nam Á.
Mỗi lần Trung Quốc muốn tràn xuống Đông Nam Á đều tìm cách đánh chiếm Việt Nam. Từ Ngô Quyền chiến thắng Bạch Đằng (năm 938) đánh đuổi quân Tàu ra khỏi đất nước, phong kiến phương Bắc, thuộc các triều đại lớn Tống (2 lần 981, 1076) Nguyên (ba lần 1258, 1285. 1287) Minh (một lần 1406) Thanh (một lần 1789) đều đem quân xâm chiếm Việt Nam và trong bảy lần, không trừ một lần nào, Tàu đều bị dân tộc Việt Nam đánh bại hoàn toàn.
Cuối thế kỷ 20, năm 1979, Trung cộng đưa quân đánh Việt Nam, nhưng thất bại, đành ôm hận rút quân về Tàu, chuyển sang cuộc xâm lăng không tiếng súng như đã trình bày ở phần trên.
Người Việt Nam tự hào, hảnh diện đã ba lần đánh đuổi quân Nguyên ra khỏi đất nước. Đoàn quân bách chiến bách thắng đó cai trị Trung Quốc gần 100 năm.
Một sự kiện không thể quên là Mãn Thanh cai trị Trung quốc 300 năm, nhưng đoàn quân xâm lăng nhà Thanh đã bị Nguyễn Huệ đánh một trận tơi bời hoảng sợ chạy về Tàu.
Việt Nam, hiện nay đang trong tầm ngắm của Bắc Kinh, cái gai phải nhổ, để thực hiện mộng làm chủ Thái Bình Dương trong những thập niên tới.
Đảng cộng sản Việt Nam và một số người Việt chịu ảnh hưởng văn hóa, văn học Trung Quốc đang tiếp tay cho trung cộng. Cho nên Trung Cộng không cần thiết lập chế độ trực trị như đã từng làm trong lịch sử. Đảng công sản Việt Nam hiện nay được xem như là một bộ phận của đảng cộng sản Tàu. Trung Quốc âm mưu gieo cấy, cài đặt thuộc hạ của họ, nếu không muốn nói là tay sai- Nhóm người thân xác Việt mà tim óc Tàu ngay trong các cơ quan đầu não đảng cộng sản Việt Nam, quốc hội và chính quyền từ trung ương đến địa phương. Tất cả đều biến thành thứ sử, thái thú của Tàu cộng. Tập đoàn tay sai này đông hơn, hữu hiệu hơn các quan thứ sử, thái thú Tàu chính gốc thời Bắc thuộc. Mặt khác tình báo gián điệp Trung Quốc có mặt trong mọi lãnh vực và khắp nơi trên lãnh thổ Việt Nam (xem loạt bài Cuộc Xâm Lăng Không Tiếng Súng ở phần trên)
Theo Tàu là chấp nhận làm nô lệ cho Trung Cộng, rồi biến thành Tàu, như các tộc Bách Việt ở phía Nam sông Dương Tử (Quí Châu, Vân Nam, Triết Giang, Phúc Kiến, Quảng Đông, Quảng Tây). Theo Tàu là việc không thể làm; đó là lẽ đương nhiên. Suốt hơn 2000 năm, ông cha ta không chấp nhận việc làm đó, ngoại trừ trường hợp của Trần Ích Tắc và Lê Chiêu Thống.
Nhưng dựa Mỹ làm một tên lính xung kích để chống lại Trung cộng cũng chẳng lợi ích gì cho dân tộc Việt Nam. Hơn nữa, chúng ta có những bài học lịch sử để thấy rằng Mỹ luôn luôn hành động vì quyền lợi của họ, trong tinh thần thực dụng đến độ bất nhân, vì vậy đi với Mỹ cũng chỉ tạm thời trong một giai đoạn nhất định, chứ không phải là hướng đi lâu dài và bền vững của dân tộc.
Việt Nam đang ở vào thế lưỡng đầu thọ địch, giữa sức ép của siêu cường biển (Mỹ) và đại cường đất (Trung cộng) đang tiến lên siêu cường kinh tế và quân sự với tham vọng thay thế vai trò của Mỹ ở Á châu và Thái Bình Dương.
Việt Nam phải tìm những chiến thuật trong mọi lãnh vực, bước đi khéo léo để kịp thời củng cố nội lực trong việc xây dựng một chiến lược bền vững lâu dài, trong lúc Trung cộng đang mua thời gian với Mỹ, chưa thể gây chiến trực tiếp với Mỹ.
Trong trường hợp này ông cha ta chỉ dạy:
Ăn sung thì năm gốc sung
Ăn chung thì ăn, nằm chung không nằm.
Trang : http://www.canh-en.de/index.php?id=123&tx_mininews_pi1[showUid]=9087&cHash=b44ec2ffb8
Inscription à :
Publier les commentaires (Atom)
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire