1.[z-qhx] (H) [qhx] (H) [xhds] (H) [stls] (H) [tacs] (H) [db] (H) [gfv] (H) [news] (H) [TdDcNq] [H] - 2.DOWNLOAD TaiLieu - 3. VUOT TUONG LUA - 4.[Chu Viet] - 5.[Audio] 6.[SuThat] - 7.[Thu doan cs d/v Ton giao] (10.H_mt) (11.H_qh)

samedi 31 mars 2007

Phải giúp các nhà tranh đấu trong nước

Phải giúp các nhà tranh đấu trong nước
Friday, March 23, 2007

Ngô Nhân Dụng

Những vụ sách nhiễu, đe dọa, bắt bớ các người tranh đấu cho lao động, những người tranh đấu đòi dân chủ ở Việt Nam gần đây cho thấy đảng Cộng Sản đang sợ phong trào đòi tự do của đồng bào trong nước. Nếu không sợ thì họ đã không phải dùng những thủ đoạn đê hèn như tạo áp lực trên gia đình, cha mẹ, vợ con của những nhà tranh đấu. Kỹ Sư Ðỗ Nam Hải đã nói thẳng vào mặt chế độ: Các anh hèn lắm!

Hiện nay nhiều tổ chức của người Việt ở nước ngoài vẫn liên lạc, thông tin và tìm cách hỗ trợ các chiến sĩ dân chủ tự do ở trong nước. Ðồng bào ở ngoại quốc luôn luôn vận động quốc hội và chính phủ các nước làm áp lực với chính quyền Cộng Sản Việt Nam, đòi họ phải biết tôn trọng quyền tự do của người dân. Ðã có những ủy ban của người Việt ở nước ngoài lo giúp đỡ cụ thể phong trào lao động và đòi dân chủ tự do trong nước, bằng cách tặng những máy vi tính, điện thoại. và cả tiền bạc để các người tranh đấu trong nước sử dụng.

Trong chiều hướng đó, có những hoạt động cụ thể mà tất cả mọi người Việt sống ở nước ngoài có thể làm được, là giúp đỡ tiền bạc cho gia đình các chiến sĩ tranh đấu cho giới lao động và đòi dân chủ tự do ở trong nước.

Trong một năm qua nhiều cuộc đình công của công nhân Việt Nam quy tụ hàng trăm ngàn người lao động. Nhưng các cuộc đình công đó không biến thành những phong trào đòi thành lập công đoàn độc lập được, vì những người lãnh đạo công nhân không thể dành hết thời giờ vào việc tranh đấu. Họ cũng lo bị chủ nhân đuổi sở làm, bị công an bắt bớ, hậu quả là gia đình, vợ, chồng, con cái sẽ không có phương tiện nào để sống. Thường ở các quốc gia tự do, các công đoàn vẫn có quỹ hỗ tương giúp đỡ những người đình công. Khi các công nhân tự ý nghỉ việc, họ không có đồng lương nào để sống, quỹ đình công của nghiệp đoàn sẽ trợ cấp cho gia đình các công nhân, đủ sống tạm cho đến khi cuộc đình công đạt được mục đích. Hiện nay anh chị em công nhân ở Việt Nam không được ai giúp đỡ như vậy. Nghỉ làm là không có tiền đong gạo!

Những nhà tranh đấu cho dân chủ tự do cũng vậy. Họ sẽ bị mất sở làm. Sẽ không có phương tiện sinh sống. Họ có thể chịu đựng được, nhưng bắt cha mẹ, vợ, chồng và con cái chịu thiếu thốn, có thể đói rách, chí phấn đấu của họ sẽ bị ảnh hưởng.

Cho nên người Việt ở nước ngoài cần đóng góp để giúp đỡ các chiến sĩ dân chủ và chiến sĩ công đoàn tự do ở trong nước. Nhiều mạng lưới có đủ danh sách những nhà tranh đấu đó, tìm được từng người cũng không khó gì. Hiện giờ có rất nhiều tổ chức từ thiện ở nước ngoài đi tìm giúp từng người, từng xóm, từng phường đang thiếu thốn ở trong nước. Chưa có những mạng lưới trợ giúp tích cực cho các chiến sĩ dân chủ tự do. Chúng tôi tin rằng bà con sẵn sang tham gia. Các tổ chức tranh đấu ở nước ngoài cần phải phổ biến hoạt động của mình một cách rộng rãi hơn, phải chính thức thành lập các quỹ giúp người tranh đấu để đồng bào khắp thế giới đóng góp.

Từ thế kỷ trước, những phong trào đòi độc lập, dân chủ, tự do ở các nước nghèo vẫn được toàn dân đóng góp ngay từ khi phôi thai. Một trăm năm trước đây, Tôn Trung Sơn đã đi vận động Hoa kiều hải ngoại, từ Á Châu, Âu Châu sang Mỹ Châu đóng góp quỹ tranh đấu đòi dân chủ. Khi Phan Bội Châu xuất dương cầu viện, phát động phong trào Ðông Du, nhiều người Việt có của và có lòng cũng đóng góp vào quỹ học bổng cho những người Việt trốn ra khỏi nước đi tìm học và đấu tranh. Khi Nguyễn An Ninh đi bán hàng rong ở Sài Gòn, đồng bào đã ủng hộ vì biết ông đang gây quỹ cho cuộc tranh đấu đòi độc lập tự do. Chúng ta phải tiếp tục truyền thống đó.

Ðảng Cộng Sản sẽ tìm cách ngăn cản, tất là như vậy. Không những thế, họ sẽ tìm cách buộc tội cho những người tranh đấu ở trong nước là “nhận tiền từ nước ngoài” để hoạt động. Các chiến sĩ đấu tranh sẽ phải đối đầu với chế độ đàn áp đó; bằng cách công khai nhận sự giúp đỡ từ đồng bào hải ngoại, không cần phải che giấu. Người Phật tử ở nước ngoài có thể gửi tiền về giúp các chùa trong nước, người Công Giáo vẫn thường xuyên giúp xây dựng các giáo đường và giúp các hội từ thiện trong nước. Không lý gì những người mong muốn nước Việt Nam có dân chủ tự do lại không ủng hộ các chiến sĩ theo đuổi cùng một mục đích?

Một lý do khiến nhiều nhà tranh đấu ở trong nước ngần ngại khi phải nhận tiền giúp đỡ của đồng bào hải ngoại, là quý vị đó muốn bảo vệ tính chất vô tư, trong sạch của mình. Họ không muốn bị mang tiếng là nhận giúp đỡ của “người ngoại quốc.” Chúng ta kính trọng ước muốn đó, nhưng tất cả mọi người cần phải vượt qua trở ngại tâm lý này.

Ðảng Cộng Sản sẽ tìm cách bêu xấu những người nhận được sự giúp đỡ của đồng bào hải ngoại. Họ sẽ gán cho tiếng xấu, gọi đó là tiền của “ngoại quốc.” Nhưng chúng ta bao giờ cũng là người Việt Nam, dù ở trong hay ngoài nước. Người Việt Nam dù ở Pháp, ở Úc hay ở Mỹ, khi giúp đỡ phương tiện cho các nhà tranh đấu trong nước, là đang giúp nước Việt Nam. Không có gì phải hổ thẹn khi đồng bào giúp đỡ lẫn nhau, nhất là để cùng theo một mục tiêu là giúp nước. Chỉ khi nào một người dân Việt nhận tiền trực tiếp của các chính phủ nước ngoài, của các cơ quan tình báo nước khác, thì người đó mới có thể bị nghi ngờ là không tranh đấu vì công tâm, mà vì theo chỉ thị của ngoại quốc.

Nhưng trong lịch sử Việt Nam, một người đã làm như vậy nhiều nhất, đã xin và được một chính quyền ngoại quốc cho tiền nhiều nhất, người đó chính là Hồ Chí Minh.

Ai cũng biết Hồ Chí Minh đi theo Cộng Sản Ðệ Tam Quốc Tế từ năm 1920. Năm 1923 ông sang Liên Xô, được Ðệ Tam Quốc Tế (Comintern) sử dụng, Trong thực tế, từ sau Ðại Hội V, Tháng Sáu năm 1924, Stalin đã thu tóm quyền lực, Comintern đã trở thành một bộ máy tuyên truyền và sách động dưới quyền chỉ huy của Stalin, để thực hiện tham vọng quốc tế của ông ta. Lúc đó Hồ Chí Minh đã hoàn toàn thần phục Stalin. Theo Sophie Quinn-Judge trong cuốn Ho Chi Minh, The Missing Years 1919-1941, trong tài liệu Văn Khố Lịch Sử Hiện Ðại mà chính phủ Nga còn lưu giữ, có một bức thư do Hồ Chí Minh viết vào năm 1924, xin được cử sang Trung Quốc. Một trong bốn mục tiêu của chuyến đi Hồ Chí Minh nêu ra là “Thiết lập liên hệ giữa các nước Ðông Dương với Ðệ Tam Quốc Tế,” và “thành lập cơ bản cho việc dò thám tin tức và tuyên truyền.” Trong bức thư này, Hồ Chí Minh nói rõ xin trợ cấp công tác 100 đô la Mỹ một tháng (trang 46, trong sách trên). Nếu tính mỗi năm lạm phát khiến đồng đô la mất giá 3 phần trăm, thì 100 đô la thời đó bằng 2,000 đô la bây giờ. Nếu lạm phát là 4% thì 100 đô la lúc đó tương đương với 5,000 đô la bây giờ. Những nhà tranh đấu dân chủ tự do, nhà tranh đấu cho lao động ở Việt Nam bây giờ, có ai được “nước ngoài trợ cấp” một số tiền lớn như vậy hay không?

Bà Sophie Quinn-Judge đã tìm trong các văn khố ở Nga và ở Pháp rất nhiều thư từ và báo cáo của Hồ Chí Minh trong cuộc đời bôn ba làm việc cho Ðệ Tam Quốc Tế của ông ta. Trong đó, rất nhiều thư xin tiền. Năm 1911, khi Hồ Chí Minh mới đến Pháp đã nhờ người viết đơn xin học Trường Thuộc Ðịa, đào tạo quan chức cho Ðông Dương. Trong thư, ông nói rõ, “Hiện nay tôi không còn nguồn tài chánh nào để sống và rất mong muốn học hỏi.” Năm 1924, ông đã xin thẳng Ðệ Tam Quốc Tế mỗi tháng một ngân khoản lớn như vậy. Cùng năm đó, ông viết thư cho Petrov, người đứng đầu văn phòng Ðông Phương Vụ của Ðệ Tam Quốc Tế than thở rằng ông vẫn phải trả tiền thuê phòng, mà chỗ ở trong Hotel Lux tại Mát Cơ Va chật chội và cực khổ quá! “Trong mấy tháng từ Tháng Mười Hai, Tháng Giêng, Tháng Hai, tôi ở phòng 176, lúc nào cũng có bốn năm người ở chung... Ðêm đến bị rệp cắn tôi không thể nào ngủ yên được!” (Sách đã dẫn, trang 67).

Sau khi được trợ cấp tiền di chuyển sang Trung Quốc, Hồ Chí Minh không được trợ cấp 100 đô la mỗi tháng, nhưng ông được lãnh lương để làm việc cho một hãng thông tấn của Nga ở Quảng Châu (một ổ gián điệp trá hình). Ông thường xuyên viết báo cáo về cho tổ chức Nông Dân Quốc Tế (Krestintern), một bộ phận của Ðệ Tam Quốc Tế, và xin tiền trợ cấp từ tổ chức này. Công việc của Hồ Chí Minh bản chất là làm gián điệp cho Nga Xô. Ông không cần làm việc cực nhọc lắm, vì các bản báo cáo của ông chỉ cần lấy từ những báo cáo của phong trào nông dân đang phát động ở miền Nam Trung Quốc mà dịch ra. Nhưng ông vẫn không quên xin tiền.

Lấy cớ cần tiền để tổ chức nông dân ở khắp Ðông Dương và cả Thái Lan và miền Nam Trung Quốc, Tháng Hai năm 1925 Hồ Chí Minh đã viết thư xin trợ cấp 5,000 đô la Mỹ (trang 80)! Tính ra tiền bây giờ tương đương với 250,000 đô la! Coi như vậy thì biết Hồ Chí Minh là người “có chí lớn” như thế nào. Tháng Tám năm đó, Krestintern đã gửi cho Hồ Chí Minh một nửa số tiền đó, bằng 5 ngàn đồng rúp, qua trương mục của Borodin trong ngân hàng Far East. Họ đã kèm theo một bản liệt kê những việc phải làm để vận động, tuyên truyền, và yêu cầu Hồ Chí Minh mỗi tháng phải gửi về Nga 2 bản báo cáo (trang 88).

Năm 1927, Ðệ Tam Quốc Tế và Krestintern gửi hai sứ giả sang Quảng Châu để giám sát và thúc đẩy Hồ (lúc đó lấy tên là Lee, họ Lý Trung Hoa). Hồ đã gửi về về xin một ngân sách 40,000 đô la để huấn luyện 100 cán bộ tuyên truyền, và ngân sách phụ 1,500 đô la để trả lương cho 10 cán bộ làm việc toàn thời gian (trang 103). Hồ Chí Minh biết lợi dụng quyền chi tiền của Ðệ Tam Quốc Tế để chia rẽ các đồng chí với các nhà tranh đấu cách mạng khác, có khi khích động lòng kỳ thị địa phương. Hồ sơ của mật thám Pháp cho biết Hồ thường chỉ trao tiền cho hai người là Hồ Tùng Mậu và Lê Hồng Sơn (trang 107-108). Cả hai đều là người Nghệ An, cùng quê hương với Hồ.

Năm 1927 Hồ phải bỏ chạy khỏi Trung Quốc vì cuộc liên minh quốc cộng ở đó tan vỡ. Về Nga rồi qua Pháp, Ðức, trên đường trở lại Á Châu, Hồ Chí Minh vẫn được Ðệ Tam Quốc Tế trợ cấp mỗi tháng 18 đồng mark để sống, và trong một bức thư còn giữ trong văn khố Nga, ông đã than thở là số tiền đó ít quá không đủ sống để làm cách mạng (trang 119).

Kể chuyện Hồ Chí Minh xin tiền Ðệ Tam Quốc Tế để phục vụ Stalin trong việc bành trướng chủ nghĩa Cộng Sản thì không bao giờ hết. Nhiều tài liệu trong văn khố Nga hiện vẫn chưa được khai thác hết. Chúng tôi chỉ liệt kê các tài liệu trên để cho thấy Hồ Chí Minh đóng đúng vai trò của một điệp viên phục vụ Stalin trong Ðệ Tam Quốc Tế.

Ngày nay, các chiến sĩ dân chủ và những người tranh đấu cho giới lao động ở Việt Nam không làm gián điệp cho một nước nào cả. Họ hy sinh vì nghĩ rằng chế độ độc tài đảng trị, nắm đầu lao động, độc quyền chính trị của đảng Cộng Sản Việt Nam sẽ làm cho đất nước chậm tiến thêm nhiều thế hệ nữa. Ðồng bào sống ở nước ngoài cần phải giúp họ, giúp một cách cụ thể, là đóng góp tiền bạc cho gia đình các chiến sĩ đó có thể sống mỗi khi họ bị mất việc, bị bắt bớ, giam cầm. Các nhà tranh đấu trong nước không phải ngần ngại gì khi nhận sự giúp đỡ đó. Ðây là người Việt Nam cùng chung sức giúp nước Việt Nam.

Ngô Nhân Dụng

Ai được, ai thua trong vụ xử này ?

Ai được, ai thua trong vụ xử này ?

Vụ xử án quái l


Giữa cố đô Huế, chế độ độc đảng, nền tư pháp độc đảng, bộ chính trị độc đảng vừa biểu diễn một cuộc xử án cực kỳ ngoạn mục.

Bị cáo có 5 người, một linh mục từng 3 lần ngồi tù trong 14 năm, 2 phụ nữ, trong đó có 1 cô giáo 21 tuổi.

Vụ xử diễn ra có chừng 5 tiếng đồng hồ, không cần luật sư, chẳng cần phản biện, không cần tranh cãi theo luật định, để cuối cùng chánh án Bùi Quốc Hiệp tỉnh khô tuyên án linh mục Lý 8 năm tù giam về tội ‘’tuyên truyền chống nhà nước, liên lạc với tổ chức phản động ở nước ngoài’’; 2 cô phụ nữ bị kết án 18 tháng tù treo.

Xin lẩy ra những nét bi hài của vụ xử, tiêu biểu cho thế kẹt cứng của một chế độ nửa chừng xuân, nửa tỉnh nửa mê, khi mê khi tỉnh, vừa mê say hội nhập để nhận đầu tư quy mô lớn, lại vừa run lẩy bẩy khi hội nhập vì sợ mất độc quyền cai trị cùng độc quyền tham nhũng…

Họ dọa linh mục Lý là không chịu khuất phục thì sẽ xử mức cao nhất là 20 năm tù hay cả tử hình, nhưng lại tuyên án 8 năm tù !

Họ định xử kín để không ai thấy trò xử án kỳ khôi, vi phạm ngay luật tố tụng hình sự của họ, nhưng cuối cùng đã phải để 20 phóng viên trong nước của báo Lao động, Thanh niên, Tuổi trẻ, VN Net… cũng như các phóng viên nước ngoài của AFP, AP, Reuters đến dự.

Muốn xử kín để trò hề xử án kiểu độc tài nhố nhăng khỏi lộ liễu, nhưng do sức ép từ phương Tây, ngày cuối cùng họ đành miễn cưỡng để các nhà ngoại giao của Mỹ, Ôxtrâylia, Bỉ, Thụy điển, Thụy Sĩ từ Hànội vào Huế đến dự phiên tòa. Nhưng khi đến dự rồi, lại có lệnh của bộ Công an ngăn chặn họ vào trong phòng xử. Thế là tại trụ sở uỷ ban tỉnh nổ ra cuộc đấu khẩu của đại diện 3 bộ tư pháp, ngoại giao và công an, không ai chịu ai. Cuối cùng đành đi đến giải pháp dở hơi, cũng lại nửa chừng xuân : cho người nước ngoài dự vài phút khai mạc, rồi mời họ ra xem trên máy truyền hình, và chờ vào lại dự lúc tuyên án.

Bộ máy an ninh ngành truyền thông có phương án phá sóng để làm rối loạn việc truyền tin về vụ xử án ra nước ngoài, nhưng thất bại to ; tiến trình vụ xử được truyền gần như tức thời. Cả khi linh mục ngồi lỳ không chịu đứng dậy, và nhất là khi linh mục hô to 2 lần:

- đả đảo đảng cộng sản Việt nam !

Mặc dù đài và loa của đảng oang oang vu cáo linh mục Lý và 4 bị cáo khác, bà con cả giáo và lương trong cố đô Huế cũng như từ ngoại thành kéo đến đông trước và quanh tòa án, bàn tán và truyền nhau mấy câu thơ cha Lý vừa nhắn gửi ra :

‘’Tòa án cộng sản Việt nam
Trò hề bỉ ổi ngàn năm chê cười !’’


Ai cũng biết linh mục Lý đã tuyệt thực từ ngày 16-3 , nhưng khi công an cử một bác sỹ ngày 27-3 đến với chủ ý chứng nhận linh mục quá yếu không thể ra tòa để họ xử vắng mặt cho gọn, thì linh mục liền khẳng định có đủ sức khỏe để có mặt tại tòa ngày 30 như dự định.

Khi bộ máy tuyên truyền ra rả vu cáo là linh mục Lý rất đơn độc trong việc làm của ông thì các linh mục trẻ và toàn bộ giáo dân quanh vùng xóm Củi thường xuyên kéo đến thăm hỏi ân cần, như các cha Nguyễn văn Chánh, Nguyễn văn Huy và Lê Đình Du; các vị này còn công khai nói lên lòng cảm phục gương đấu tranh cao đẹp của cha Lý.

Một thất bại khá nặng của công an Huế là họ ra sức tách cha Lý khỏi tòa giám mục Huế, tuyên truyền xuyên tạc rằng cha Lý không được Đức tổng giám mục Địa phận Huế đồng tình ! Ngày 28-3 Đức Tổng giám mục Nguyễn Như Thể đã công khai cho chuyển đến linh mục Lý 4 củ sâm quý cũng như gói quà có nhiều ý nghĩa, đàng hoàng cổ vũ cha Lý hồi phục sức để ra tòa thuận lợi. Ngay sau đó cha Lý đã uống sữa, ăn bánh để lấy lại sức cho cuộc đấu tranh trực diện với bạo quyền phi nhân.

Biết là mình không thể nói gì nhiều với cái tòa án kỳ dị nhất thế giới văn minh hiện tại mang nhầm danh hiệu ‘’ tòa án nhân dân ‘’, linh mục Lý đã khôn khéo gửi ra trước một bản viết đề là : Lời Chứng ,

trong đó ông khẳng định với nhân dân mình, với toàn thế giới rằng :

‘’ … không có tự do tôn giáo thực sự ở Việt nam,

… chủ nghĩa xã hội, chủ nghĩa cộng sản là tai họa của loài người và của dân tộc

… không nên thử nghiệm cái chủ nghĩa ấy nữa,

… cái chủ nghĩa ấy chỉ là chế độ độc tài gian trá, tàn bạo tinh vi ‘’.


Lời chứng chính là lời buộc tội chế độ của cha Lý trước tòa. Nó đi xa.

Một thất bại nữa của chế độ độc đoán là họ định xử cha Lý như một người thường, không cho mặc áo linh mục thì ông liền cảnh báo rằng nếu đụng đến áo linh mục thì ông sẽ ở trần trước tòa. Thế là bọn họ phải chùn tay.

Phiên tòa kỳ dị giữa cố đô Huế ngày 30-3 là một trò hề của nền tư pháp độc đoán. Sao họ không hăng hái như vậy trong vụ tham nhũng số 1 là vụ PMU 18 dính chặt đến cha con ông tổng Mạnh và một lô quan tham bự, kéo dài 14 tháng rồi mà vẫn chưa xong khâu điều tra .

Nó còn mãi là một vết nhơ trên trán của một chế độ toàn trị đang tự mình phơi bầy bản chất vô đạo bất nhân trước nhân dân và thế giới.

Chế độ độc đoán đã thua, thua to trong vụ xử án kỳ khôi này.

Bùi Tín. Paris 30-3-2007

Bọn Việt Gian Đang Suy Tính Gì ???

Bọn Việt Gian Đang Suy Tính Gì???

Trọng Tín

Được Hoa Kỳ chấp thuận và tạo những điều kiện đặc biệt tốt để hội nhập với thế giới bằng cách cửa WTO, bọn Việt Gian Hà nội đã tưởng rằng cơ hội thoát hiểm của chúng đã qua. Tuy nhiên, thực tế đã chứng minh cho chúng ta thấy, chúng miệng hô hòa nhập, hội nhập nhưng những hành vi của chúng vẫn không khác gì một đám du côn và cái cách cư sử theo kiểu “vừa đá bóng vừa thổi còi” vốn dĩ đã thành thói quen từ lúc bọn chúng còn là một lũ “khỉ” trên rừng đã bị trừng phạt. Trước tình hình quyền lực có thể bị đe dọa nghiêm trọng bởi những trò hề dân chủ cuội mà chúng đã cố tình nhào nặn ra để lừa bịp các chính khách Hoa Kỳ và Phương Tây có thể biến thành thật qua những hiện tượng “lồng giả thành chân”. Khi đưa ra các nhân vật cuội, phong trào cuội, đảng phái cuội để nhằm bịt mắt từ những kiều bào “tị nạn Việt Gian” đến các vị chính khách ưa chuộng hình thức chúng đã không thể ngờ rằng chúng đã bị những tiếng nói uất ức của những người dân vốn đã bị chúng đàn áp suốt hơn 60 năm nay đã cất lên tiếng nói và cái mà những người dân Việt Nam đau khổ mong muốn là cái mà ngay cả chúng và các chính khách “vô lương tâm” cũng không thể ngờ được.

Người dân Việt Nam mong muốn dân chủ, tự do, dân quyền thực sự. Những hành động bùng nổ một vài các sự kiện như công nhân đình công, dân oan biểu tình đã đập vào mặt những kẻ dám mở miệng nói rằng “dân trí ra còn thấp”.

Chính vì sợ rằng “chơi với lửa lâu có thể sẽ có lúc cháy nhà, chơi dao sắc lâu sẽ có ngày đứt tay” nên chúng đã phải vội vã đàn áp phong trào dân chủ một cách vừa hình thức và vừa ngấm ngầm. Trước tiên chúng phải tìm cách đàn áp những phong trào mà vẫn được gọi là “công khai và ôn hòa bất bạo động” vì đây cũng là 1 trong những phương tiện để người dân Việt Nam núp bóng và đồng thời cũng là nơi để Việt Gian trình diễn nói nôm na là chúng phải tìm cách “dập lửa” vì sợ sẽ có người tìm cách đổ xăng bất thình lình. Kết quả của cuộc “dập lửa” này thì như chúng ta cũng đã biết Lm. Nguyễn Văn Lý thì bị bắt, 8406 thì bị đàn áp đến tan rã, Đảng Thăng Tiến thì không còn chính nghĩa để hoạt động. Tuy nhiên, có lẽ màn trình diễn của Việt Gian Hà nội chưa phải là đã hết và có lẽ chúng cũng đã chuẩn bị từ lâu cho mà trình diễn này. Chúng tạo ra những dư luận cho rằng Đảng của chúng có 2 phe và mâu thuẫn giữa 2 phe này đã lên đến cao trào, việc đàn áp phong trào dân chủ là một trong những hệ quả tất yếu của sự đấu đá tranh giành quyền lực. Cách lý giải này, đã làm cho dư luận ở Hải Ngoại cảm thấy hoang mang, lẫn lộn vì ai cũng biết rằng việc Hoa Kỳ cho ra báo cáo về tình trạng đàn áp nhân quyền và tôn giáo cũng như phải có một số nhưng biện pháp trừng phạt kinh tế nhất định đối với Việt Gian là kết quả của nhiều tài liệu mà do chính những kiều bào tị nạn Việt Gian sưu tầm và liên tục đấu tranh. Chính vì vậy Hoa Kỳ cũng như Việt Gian muốn cấu kết để tạo ra màn kịch “2 phe đấu đá” để lừa bịp những ngọn đuốc đấu tranh sôi sục của cộng đồng người Việt tại Hải Ngoại.

Thử tưởng tượng thế này, giả sử có 2 phe đấu đá với nhau thật thì vụ việc Phạm Gia Khiêm sang Hoa Kỳ cũng như Nguyễn Minh Triết hay Nguyễn Tấn Dũng trong thời gian tới sẽ được hiểu là sự kiện đàn áp các phong trào dân chủ là do “phe bảo thủ” gây ra nhằm phá hoại để hạ uy tín của “phe cấp tiến” đối với quan thầy Hoa Kỳ, bên cạnh đó tất nhiên “phe cấp tiến” cũng tha hồ thêu dệt rằng tình hình thỏa ước dân chủ với Hoa Kỳ đang bị gặp rất nhiều những khó khăn vì có kẻ “phá hoại”, vừa tránh được sự chỉ trích từ phía Hoa Kỳ (nếu không muốn nói là được ăn thêm carot) đồng thời được sự thông cảm của cả người dân bên trong cũng như ngoài nước.
Tuy nhiên, để ý thấy là tất cả những luận điệu phản đối Hoa Kỳ về bản báo cáo nhân quyền, cũng như tường thuật buổi làm việc của Nguyễn Văn Hưởng với ông Jonathan Aloisi không hề được chúng công khai thành Anh ngữ, hơn nũa trong bản tường thuật buổi làm việc đó Nguyễn Văn Hưởng cũng từng nói sẽ thông báo chi tiết cho Hoa Kỳ trước khi tiến hành bắt bớ hay đàn áp các nhà dân chủ. Như vậy, nếu nói “phe bảo thủ” “phá hoại” thì sao mà lại làm lợi cho “phe cấp tiến” vậy? Nếu “phe bảo thủ” là thân Trung Cộng thì sao muốn bắt bớ lại phải thông báo cho Hoa Kỳ biết??? Đúng là dấu đầu hở đuôi....

Để tiếp tục màn kịch 2 phe để diễn cho giống thật ngày 30 thang 3 Việt Gian đã tuyên bố sẽ xét xử LM. Nguyên Văn Lý theo khoản 1, Điều 88 Bộ luật Hình sự về tội tuyên truyền chống đối Nhà nước CHXHCN Việt Nam (báo Đảng Cộng Sản Việt Nam). Như vậy LM. Nguyễn Văn Lý sẽ phải chịu những đòn nặng hơn người ta tưởng (sau khi Nguyễn Văn Hưởng tuyên bố sẽ cân nhắc kỹ đối với trường hợp của LM. Nguyễn Văn Lý khi có hội đàm với ông phó đại sứ Hoa Kỳ tại Việt Nam....

Việt Gian Cộng Sản đang suy tính gì???

Rõ ràng VGCS muốn rằng việc trừng phạt LM. Nguyễn Văn Lý làm cho người ta có thể thấy 3 việc:
- Khẳng định rằng 8406 không phải là một tổ chức được Hà nội cho phép
- Cảnh cáo với những tiếng nói yêu nước đang còn xem thường uy quyền của bộ máy đàn áp để những phong trào trong nước không còn tiếp tục lan rộng.
- Khẳng định rằng “phe bảo thủ” đang thắng thế, qua đó cho thấy thiện chí của “phe cấp tiến” và từ đó gây ra 1 dư luận là trong Đảng có thể có 1 lực lượng tiến bộ sẽ làm cách mạng dân chủ (sẽ có Gorbachev và VN sẽ là Đông Âu ở Đông Nam Á vv...).

Nhưng ngoài bản chất tàn ác, thú tính, tụi Việt Gian còn sẵn có một bản tính lưu manh tiềm ẩn. Bên cạnh việc diễn kịch ngoài ý muốn của Hoa Kỳ để lừa bịp người Việt Hải Ngoại, nhưng bọn Việt Gian vẫn muốn rằng cho dù vở kịch thất bại chúng vẫn tìm cách gây sức ép lên Hoa Kỳ bằng những hành động như thể một con điếm nóng lòng muốn kiếm được khách bằng cách ve vãn hết thằng đàn ông này đến thằng đàn ông khác.
Ngày 29 – 3 là lúc mà Phạm Gia Khiêm từ Trung Cộng trở về, theo thông lệ các buổi gặp gỡ giữa cơ quan thái thú và chính quốc, Việt Gian Cộng Sản và Trung Cộng lại tiếp tục thỏa thuận những việc như “cắm mốc biên giới vào năm 2008”, xúc tiến kế hoạch “vành đai” thực chất là bán đất đợt 2 và lần này có thêm cả dân Việt Nam nữa – Chúng gọi đó là những “tầm cao mới” cơ đấy, thật là không còn chút liêm sỉ nào!!! Cũng cùng ngày tên Việt Gian Đào Duy Quát và tên Vương Quốc Khánh – phó chủ nhiệm báo chí Trung Cộng đã bàn thảo kế hoạch đồng hóa văn hóa Việt trước khi dự án “vành đai” thành hình thông qua cái gọi là trao đổi giao lưu văn hóa, báo chí. Đúng là quân vô sỉ đi liếm đít Tàu Ô!!! Trong khi báo Cộng Sản của bọn Việt Gian thì phải dịch ra tiếng Trung thì báo của Trung Cộng lại chẳng có tờ nào viết tiếng Việt. Tệ hơn nữa đối với Hoa Kỳ và các nước Phương Tây thì văn hóa phẩm bị kiểm duyệt khi vào Việt Nam trong khi văn hóa Tàu thì không thấy chúng kiểm duyệt. Đúng là quân tay sai quá lố...!!!
Thực chất chúng muốn cho người Mỹ thấy rằng nếu không cố làm bơ, bỏ ngoài tai ba cái cộng đồng người Việt tị nạn đi thì tôi sẽ vẫn ngả theo anh Trung Cộng đấy. Nhưng có một điều thiết tưởng bọn Việt Gian nên biết nếu Trung Cộng vào được Bắc Việt cũng là lúc bè lũ Việt Gian chúng mày phải đền tội với nhân dân Việt Nam. Lịch sử nhơ nhớp của chúng mày còn đó ngàn năm cũng không gì rửa hết.!!!

Trọng Tín

vendredi 30 mars 2007

Không !

Không !

Trang số:1

Chỉ còn một tháng rưỡi nữa đến ngày bầu cử lại quốc hội. Phải nhìn nhận một sự thực: mặc dù đã có những tiếng nói phản kháng rất mạnh mẽ từ nhân dân và từ ngay trong nội bộ đảng và nhà nước, cuộc bầu cử quốc hội lần này cũng sẽ diễn ra với cùng một kịch bản quen thuộc: nó chỉ có tác dụng công bố những người đã được ban lãnh đạo cộng sản, qua Mặt Trận Tổ Quốc, chọn để đưa vào quốc hội. Và như để chứng tỏ quyết tâm, chính quyền cộng sản đã giam giữ và khởi tố một số những khuôn mặt đối lập đã từng lên tiếng đòi thay đổi luật bầu cử, họ cũng đã trấn áp để bịt miệng nhiều người khác.

Quyết tâm không đi cùng với sáng suốt chỉ là sự ngoan cố mù quáng. Đảng cộng sản đã sai lầm lớn khi đàn áp những người đòi chấm dứt kịch bản nhạt nhẽo đảng cử dân bầu. Những người này không phải là những phần tử quá khích, càng không phải là những phần tử "phá hoại khối đoàn kết dân tộc". Những kẻ phá hoại không quan tâm tới quốc hội. Những tiếng nói đòi thay đổi luật bầu cử là những tiếng nói xây dựng của những người muốn dân chủ hóa đất nước trong hòa bình và trật tự, muốn trả lại lá phiếu cho người dân để hòa giải người dân với nhà nước và thực hiện đoàn kết dân tộc. Như vậy đáng lẽ ra đảng cộng sản phải quý trọng họ như những đồng minh trong cuộc chuyển hóa bắt buộc về dân chủ thay vì nhìn họ với con mắt thù địch.

Nhân dân Việt Nam không thể chấp nhận chờ đợi thêm năm năm nữa. Tất cả mọi giải pháp cho các vấn nạn lớn và cấp bách của đất nước đều đòi hỏi một điều kiện tiên quyết là dân chủ, bảo đảm bởi một quốc hội thực sự. Hơn nữa một dân tộc trên 85 triệu người, tự hào với truyền thống bất khuất không thể chịu đựng mãi cái nhục bị tước quyền quyết định cuộc sống và tương lai của chính mình.

Mọi người Việt Nam, qua những quan hệ của gia đình, hàng xóm, đồng nghiệp, bạn bè cần bày tỏ rõ rệt sự phản kháng đối với cuộc bầu cử này và cũng cần biểu lộ sự phẫn nộ trong ngày bầu cử 20-5-2007.

Đã có những tiếng nói cất lên kêu gọi tẩy chay cuộc bầu cử này, hoặc nếu không thể tẩy chay thì gạch bỏ toàn bộ tên các ứng cử viên, trừ những người đã có tiếp xúc với cử tri và phát biểu rõ ràng lập trường dân chủ đa nguyên. Lời kêu gọi này rất đáng được hưởng ứng. Ban lãnh đạo cộng sản đã không để cho chúng ta một chọn lựa nào khác.

Ban biên tập Tổ quốc


Trang Nhà

Trang số :

2 3 4 5 6 7 8 9 10 Trang số:2

jeudi 29 mars 2007

Khi “trò chơi dân chủ” lọt vào quốc hội - BT

Khi “trò chơi dân chủ” lọt vào quốc hội

Bùi Tín


Mới rồi, ông Nông Đức Mạnh phát biểu về Quốc hội khóa 12 sắp được bầu:"Chúng ta không cho phép trò chơi dân chủ lọt vào quốc hội mới". Khỏi phải lo như vậy! Bởi vì ngay trước khi quốc hội khóa 12 thành hình, chính bộ chính trị do ông cầm đầu đã biểu diễn nhiều trò hề ngoạn mục. Xin tạm kể dưới đây.

Khác hẳn với những lần trước, chưa bao giờ cuộc bầu cử quốc hội được người trong nước bàn tán nhiều như mấy tuần nay.

Nhiều người hy vọng rằng sau khi nước ta được vào WTO, hòa nhập với thế giới rồi, đảng cộng sản không thể cứ giữ cái kiểu độc diễn, "dảng chọn dân bầu" vô duyên dơ dáng như xưa.

Đã có nhiều ý kiến công khai, khá mạnh dạn ngay trên báo đài Hà Nội. Ý kiến sôi nổi nhất là nên đưa ra cuộc họp cuối của Quốc hội khóa 11 việc xóa bỏ Điều 4 của Hiến pháp nói về độc quyền cai trị của đảng cộng sản. Đây là ý kiến của nhiều trí thức có tâm huyết, của không ít đảng viên lão thành thừa nhận rằng Điều 4 vốn không hề có trong Hiến pháp đầu tiên năm 1946, rằng Điều 4 đã sao chép gần y nguyên của hiến pháp Liên Xô do Staline áp đặt và bản hiến pháp ấy cũng như con đẻ của nó là Liên Xô đã tiêu vong từ 16 năm nay rồi. Việc bỏ điều 4 là cần thiết để mở đường cho con đường dân chủ hóa chân thực. Nhưng xem ra Bộ chính trị hiện tại vẫn sợ dân chủ, có nghĩa là sợ dân làm chủ, cũng có nghĩa là muốn mãi mãi ngự trị trên đầu trên cổ dân để hưởng đặc lợi phi nghĩa.

Vấn đề thứ 2 có nhiều ý kiến mới là con số tỷ lệ giữa đại biểu là đảng viên với người ngoài đảng trong quốc hội mới.

Tỷ lệ xưa nay là 90% và 10%, nghĩa là vào khoảng 450 đảng viên với 50 người ngoài đảng.
Có ý kiến rằng trong thời đổi mới, bộ chính trị đã quyết định nâng tỷ lệ ấy lên là 80% và 20%, nghĩa là 400 đảng viên với 100 người ngoài đảng.

Lập tức trên báo Thanh niên, Tia Sáng, Vietnam Net… có người chất vấn tại sao tỷ lệ lại là 90 hay 80%? ai có quyền đặt ra tỷ lệ ấy? trong khi số đảng viên là hơn 2 triệu trên tổng số cử tri là gần 60 triệu, nghĩa là số người ngoài đảng gấp gần 30 lần số đảng viên. Do đó có người đề nghị số đảng viên chỉ nên là hơn 50% (250 người) đã là quá lắm rồi. Đảng viên kỳ cựu Trương Triệu Vũ còn yêu cầu số đảng viên không nên chiếm quá tỷ lệ 1/3 thì quốc hội mới thật là của dân, do dân và vì dân, và không khó gì để tuyển chọn 2/3 số đại biểu thật sự ưu tú, trong sạch, không tham nhũng, có công tâm trong đại khối nhân dân.

Vấn đề hệ trọng này liền bị cấm bàn, để treo lơ lửng, và xem ra tỷ lệ vẫn chỉ xoay quanh con số 10 đến 20%, để quốc hội vẫn chỉ là của đảng, do đảng và phục vụ đảng, phục vụ quyền lực và quyền lợi của đảng, và chính quyền vẫn do đảng cộng sản nắm độc quyền, một mình một chiếu không chia sẻ cho ai hết. Dân quyền, quyền của dân vẫn là điều cấm kỵ.

Vấn đề thứ 3 được bàn sôi nổi nữa là quyền tự do ứng cử của công dân được ghi rõ trong hiến pháp. Tại sao lại phải qua hiệp thương của Mặt trận Tổ quốc, - một tổ chức do đảng dựng lên, không do dân bầu, các cấp mặt trận đều do đảng ủy cộng sản nắm chặt - thế thì còn gì là tự do, là dân chủ! Vẫn chỉ là ‘’độc quyền tự do’’ của đảng cộng sản!

Ngay các đảng viên cũng không được tự mình ra ứng cử. Cho nên nhiều cán bộ đảng vừa thò đầu ra đã lại thụt cổ vào, vì bị đảng lườm ngúyt và thổi còi. Không ít đâu. Như nguyên thứ trưởng tài nguyên và môi trường Đặng Hùng Võ, như nguyên bộ trưởng thương nghiệp Trương Đình Tuyển, như nguyên phó chủ nhiệm ủy ban đối ngoại của Quốc hội Tôn Nữ Thị Ninh, như nguyên trưởng đoàn vận động viên quốc gia Nguyễn Hồng Minh như thày giáo Đặng Văn Khoa từng có ý kiến đặc sắc về cải cách giáo dục. Một loạt nhà kinh doanh trẻ như giám đốc công ty Việt Cường Nguyễn Thanh Tuấn Kiệt cũng như giám đốc công ty Thiên Anh Đàm Xuân Anh vừa nộp đơn đã vội suy nghĩ lại, nản lòng vì không muốn tham gia một trò chơi dân chủ ỡm ờ, chỉ làm trò cười cho xã hội đàm tiếu.

Một trò chơi dân chủ nữa giữa Hànội là tại quận Ba Đình người ta lại giới thiệu cậu quý tử của tổng bí thư Nông Đức Mạnh là Nông Quốc Tuấn vào danh sách ứng cử, với chức vụ là bí thư đoàn thanh niên cộng sản, chủ tịch đoàn liên hiệp thanh niên Việt Nam, với 100% phiếu (!) hẳn hoi của những đại diện cử tri có mặt của phường Quan Thánh. Người Hànội có dịp để cười và bĩu môi. Vì mới tháng 4 năm ngoái ông Mạnh đã cố ấn nhét tên cậu quý tử của mình vào ban chấp hành trung ương đảng khóa 12, nhưng đã bị từ chối dứt khoát, vì tài thì quá nông mà đức càng không mạnh; thế mà nay ngài vẫn cứ trơ như đá ‘’cố đấm ăn xôi‘’. Thì đã sao nào, ở Bắc Hàn, Kim Chính Nhất đã cử cậu quý tử của mình là Thế tử rồi đó sao ! Cả thế giới bật cười, lắc đầu về chế độ quân chủ cộng sản!

Xin ông tổng Mạnh yên tâm, ông cũng khỏi lo sợ rằng cuộc bầu cử Quốc hội khóa 12 sẽ là dịp cho các thế lực "phản động" dở trò quấy phá. Các lực lượng an ninh – công an - cảnh sát đã được huy động cao nhất với đủ loại vũ khí súng ống, dùi cui, hơi ngạt, với những mưu kế cao siêu, cho đến những quỷ kế thất nhân tâm nhất, như huy động cả bệnh đau tim rất nặng của thân mẫu anh Đỗ Nam Hải làm vũ khí để hạ thủ anh, như tiêm thuốc gây bệnh tâm thần cho luật sư Bùi Kim Thành để buộc bà phải nằm bẹp không thể ra ứng cử quốc hội nhằm bênh vực ngàn vạn dân oan bị cướp đất cướp nhà.

Xin ông tổng Mạnh và các vị phù trợ ông là nhị vị "thái thượng hoàng không ngai" Mười + Anh hoàn toàn yên tâm, 2 luật sư trẻ Lê Thị Công Nhân và Nguyễn Văn Đài - từng có ý ra ứng cử (nếu cuộc bầu cử thật sự tiến bộ theo hướng dân chủ hóa) để bênh vực những công dân hèn yếu bị hà hiếp - đã bị giam chặt và chờ ngày ra tòa; và vị linh mục Nguyễn Văn Lý từng cùng linh mục Nguyễn Hữu Giải kêu gọi toàn dân tẩy chay bầu cử phi dân chủ cũng đang bị 2 ngành công an và tư pháp độc đảng giam chặt ở xóm Củi và sẽ ra tòa vào cuối tháng này.

Tuy bộ máy tuyên truyền rêu rao là có nhiều điều mới mẻ, nào là người tự ứng cử lên đến 223, có tranh cử, người ứng cử có chương trình hẳn hoi để trình làng … nhưng thật ra đều là giả tạo, là trình diễn kiểu đóng kịch. Thật ra danh sách người trúng cử đã có sẵn trong tay bộ chính trị rồi, chẳng phải chờ đến sau ngày bỏ phiếu 20 tháng 5, theo đúng kiểu tập trung dân chủ, đúng kiểu dân chủ có lãnh đạo, quốc hội tiền chế của đảng do đảng vì đảng.

Có thể nhìn thấy trước, cuộc bầu cử Quốc hội thứ 12 sẽ chỉ trưng ra trước thế giới một chế độ đã lỗi thời, đã "quá đát" từ lâu, nhưng không chịu tự sửa mình cho đúng mức, làm hại và tủi hổ cho dân mình, tự làm giảm uy tín chính trị vốn còn rất thấp trước thế giới.

Sau bầu cử, một chế độ phi dân chủ vẫn sẽ bất lực trong chống tham nhũng và lãng phí, vẫn sẽ không tạo được khí thế phát triển cao, bền vững cho đất nước, vẫn sẽ không xây dựng được xã hội công bằng và văn minh.

Quốc hội 12 quả thật sẽ có vài tiến bộ nhưng chỉ ở mức cải lương, sẽ trẻ hơn, có trình độ văn hóa cao hơn tý chút, ít vị nghị gật hơn, nhưng về căn bản vẫn là loại quốc hội không dân chủ của một chế độ độc đoán không dân chủ, với một tầm dân trí bị kềm kẹp, không khai phóng, trên một nền văn hóa – chính trị vào loại thấp, dưới mức trung bình của thế giới.

Trên tinh thần minh bạch và trong sáng, theo thống kê và xếp hạng công khai của Liên Hợp Quốc, với Quốc hội 12, Việt Nam ta vẫn lẹt đẹt, chưa được nhập vào hàng ngũ 127 nước dân chủ của thế giới; Việt Nam cũng vẫn chưa được kể tên trong 32 nước mà công dân có ít nhiều quyền tự do (partly free); Việt Nam vẫn tự giam hãm mình,- hay nói đúng hơn vẫn bị đảng cộng sản giam hãm trong số 33 nước độc đoán, độc đảng, toàn trị (authoritarian, monopartist, totalitarian) còn lại trên thế giới, bên cạnh Miến điện (Burma), Congo, Angola, Eritrea, Sudan, Nigeria, Zimbabwee, Cuba, Venezuela, Saudi Arabia, Bắc Hàn (Nort Korea), Trung Quốc …Trong 2 cuộc giao lưu trực tuyến với 2 vị thủ tướng và chủ tịch nước mới đây, đáng tiếc là không có bạn trẻ nào hỏi về sự xếp hạng đáng tủi nhục trên đây, rằng vì sao vậy ? nguyên nhân từ đâu? làm gì để thay đổi vị trí đèn đỏ ấy cho nước Việt Nam ta?

Việc chuẩn bị bầu cử Quốc hội khóa 12 cho thấy tuy đất nước đã gia nhập vào cuộc sống kinh tế - thương mại của thế giới, đảng cộng sản nước ta vẫn giữ nguyên não trạng biệt lập cũ kỹ về chính trị của riêng mình, để làm tiêu tan những nỗ lực phấn đấu của toàn dân, bỏ phí một thời cơ bằng vàng nữa của đất nước, kìm hãm đất nước tiến lên, làm xa vời thêm khoảng cách hiện đã quá lớn với các nước xa gần.

Không có thế lực phản động nào ở trong và ngoài nước làm mất uy tín, mất ổn định của đất nước. Chính bộ chính trị lãnh đạo chế độ rắp tâm duy trì đường lối độc đảng độc đoán, một mực thực hiện cuộc bầu cử tiền chế phản dân chủ, khủng bố những nhà dân chủ thật lòng yêu nước thương dân, đang kìm hãm sự phát triển lành mạnh của đất nước, làm cho lòng dân không yên, chuốc lấy sự phê phán và chê cười của thế giới.

Phải chăng việc thô bạo bắt một phụ nữ Na Uy ở cổng chùa và xích tay luật sư Lê Quốc Quân vừa theo học Viện Dân Chủ ở Hoa Kỳ về là những việc làm cố ý của một phe phái chính quyền ngoan cố đang thất thế rõ, muốn phá đám và ngăn chặn quá trình hòa nhập với thế giới mới?

Điều chắc chắn là không ai tuyên truyền quảng cáo cho các chiến sỹ dân chủ và tham gia rèn luyện họ tốt hơn là chính những viên chức công an cảnh sát bị o ép làm những việc tàn ác bất nhân mà chính pháp luật trong nước cũng nghiêm cấm; cũng như không ai tiếp sức cho phong trào dân chủ đa đảng đắc lực bằng những phiên tòa công khai xét xử những công dân dân chủ kiên cường, tại đó bị cáo thường trở thành người dõng dạc buộc tội chế độ . Đã thành lệ, sau mỗi đợt đàn áp bất nhân thất đức của bạo quyền là phong trào dân chủ lại phát triển cao hơn, rộng hơn, và nỗi sợ cường quyền trong xã hội cũng giảm đi trông thấy và nhiều viên chức trong bộ máy đàn áp xin bỏ nghề, còn tham gia phong trào dân chủ đầy chính nghĩa.

Paris, 28/3/2007
http://www.danchimviet.com/php/modules.php?name=News&file=article&sid=3168

CSVN đã tới đường cùng

CSVN đã tới đường cùng
- Trương Sĩ Lương -


Bất chấp dư luận quốc tế đã và đang chỉ trích hành động đàn áp, bắt bớ thô bạo các nhà đấu tranh dân chủ trong nước, bạo quyền CSVN vẫn đưa ra những luận điệu tráo trở củ rích là họ chỉ bắt giữ những phần tử phạm pháp, có phương hại đến an ninh quốc gia.

Tại sao CSVN lại có những hành động mà chính giới quốc tế cho rằng “không bình thường”, sau khi CSVN được gia nhập WTO (Tổ Chức Mậu Dịch Thế Giới); được Hoa Kỳ cho ra khỏi danh sách Các Nước cần Quan Tâm về Tôn Giáo (CPC), và nhất là sau Hội Nghị APEC được tổ chức khá thành công tại Hà Nội, gây ít nhiều thiện cảm với giới đầu tư quốc tế và được Hoa Kỳ thông qua quy chế thương mại bình thường (PNTR)? Thêm vào đó là những sinh hoạt ngoại giao khá tiến bộ cũng đang được thế giới chú ý là việc ông Nguyễn Tấn Dũng và đoàn tùy tùng thăm viếng Ðức Giáo Hoàng Benedict vào cuối năm Bính Tuất, như một hành động dọn đường cho việc thiết lập bang giao giữa Giáo Hội Vatican và CSVN.

Nhiều người cho rằng những bước mới có tính cách cởi mở và cải tiến của tân chính phủ Nguyễn Tấn Dũng, như đối thoại trực tiếp với người dân, một hình thức khởi đầu việc thực hiện tự do ngôn luận; và đẩy mạnh chiến dịch bài trừ tham nhũng là những dấu hiệu tốt để cải cách hệ thống hành chánh rườm rà của guồng máy nhà nước, dần dần dẫn tới con đường dân chủ hóa chế độ. Thế nhưng bất ngờ, ba ngày trước khi phái đoàn của Vatican do đức Ông Parolin hướng dẫn thăm Việt Nam để trả lễ thì công an đột nhập Tòa Giám Mục ở Huế và bắt giam Linh mục Nguyễn Văn Lý, một nhà tu có thành tích vào tù ra khám trong nhiều năm qua vì đấu tranh cho tự do tôn giáo.

Tiếp theo đó là nhiều vụ bắt bớ, đàn áp các nhà đấu tranh cho dân chủ như luật sư Nguyễn Văn Ðài, Lê Thị Công Nhân và hàng loạt các nhân vật đấu tranh khác trong tổ chức 8406 cũng xảy ra trước khi Bộ trưởng Ngoại Giao Phạm Gia Khiêm chính thức thăm viếng Hoa kỳ vào tuần trước.
Những sự kiện này đã làm cho người ta phải suy nghĩ là tại sao lại có những diễn biến bất lợi cho tân chính phủ Nguyễn Tấn Dũng như vậy? Vài lý luận cho rằng:

1) Hai phe cởi mở và bảo thủ đang tranh giành khuynh hướng thân Tây phương và duy trì xã hội chủ nghĩa thân Trung Cộng trong nội bộ đảng CSVN. Phe bảo thủ, tức là phe thân Trung Cộng, phe miền Bắc đang nắm thế thượng phong nên đã cho công an vây bắt các thành phần đấu tranh dân chủ để dằn mặt và gây khó khăn cho phe cởi mở đang có thế thuận lợi trên chính trường quốc tế.

2) Một lý do khá đơn giản khác là phe bảo thủ lo sợ phong trào đấu tranh dân chủ, theo kiểu “diễn biến hòa bình” sẽ lớn mạnh như ở Ðông Âu hồi thập niên 80. Do đó họ phải hành động ngay, vừa đe dọa để trừ hậu hoạn, vừa nhắn nhủ với các nước Tây phương, nhất là Hoa Kỳ rằng: “Giúp chúng tôi để phát triển kinh tế, nhưng xía vào nội bộ chính trị độc đảng của chúng tôi là không thể được”. Ðiều này có thể chứng minh là Nguyễn Văn Hướng, Thượng tướng bộ Công An đã tuyên bố rõ ràng trên báo chí: “Hiến pháp đã ghi rõ Việt Nam chỉ có một hệ thống chính trị độc đảng. Và vì thế những ai lập đảng phái là phạm luật, chứ đừng nói tới kêu gọi người khác gia nhập đảng để lật đổ chế độ.”

Cả hai điều trên có thể đúng!
Xem ra, CSVN sẽ thẳng tay đàn áp thành phần đấu tranh cho Dân Chủ. Ðiều mà không hề xảy ra dưới “thiên đường cộng sản” thì nay đã xẩy ra. Sau hơn 60 năm dùng bàn tay sắt máu để cai trị người dân, CSVN thật sự đang gặp sự chống đối càng lúc càng mãnh liệt trong lòng dân tộc.

Ðã đến lúc người dân phải đứng dậy để đòi quyền sống. Ðã đến lúc thế hệ trẻ như Lê Thị Công Nhân, Nguyễn Văn Ðài, Phạm Hồng Sơn và hàng trăm chiến sĩ tự do công lý khác sẽ nối gót tiền nhân, đứng lên giành lại tự do dân chủ cho Dân Tộc Việt. Chủ nghĩa độc ác cộng sản không thể tồn tại được nữa; họ không thể dối gạt bưng bít thông tin được nữa. Sự thật họ đã bắt đầu run sợ, sự run sợ theo lẽ tự của những con người làm điều ác. Có nhân tất có quả, không có điều gì xảy ra mà không có nguyên nhân và hậu quả.

Ðám người vong bản Cộng sản Việt Nam đã bán linh hồn cho Mác-lê, đày đọa, bịp bợm dân tộc Việt hơn 60 năm rồi. Ðã đến lúc tổ tiên của chúng ta không thể im lặng ngồi nhìn những đứa con vong thân tiếp tục hại dân hại nước. Chính những chiến sĩ đang dấu tranh chống chế độ cộng sản một cách quyết liệt ở trong nước là những anh hùng dân tộc tái sinh, đang và sẽ ra tay cứu dân tộc Việt ra khỏi một giai đoạn lịch sử nghiệt ngã nhất. Ðất Việt sẽ hồi sinh trong á nh sáng tự do.



Trương Sĩ Lương

Trương Sĩ Lương

mercredi 28 mars 2007

Dân chủ không thể có bằng “xin-cho”

Dân chủ không thể có bằng “xin-cho”
2007.03.28
Trà Mi, phóng viên đài RFA
Bàn về việc xây dựng một nền dân chủ tiến bộ tại Việt Nam, các bạn trẻ tham gia diễn đàn kỳ trước thống nhất với nhau rằng cần phải đấu tranh đòi hỏi dân chủ chứ không thể “xin thì ngừơi ta cho”.

Bấm vào đây để nghe cuộc hội luận này
Tải xuống để nghe

Thế nhưng phải đấu tranh như thế nào? Làm sao cho có hiệu quả? Người trẻ nên làm gì trong công cuộc phát triển một xã hội “do dân làm chủ” thực thụ?

Mời quý vị theo dõi diễn tiến phần thảo luận tiếp theo trong chương trình hôm nay. Một lần nữa, Trà Mi xin đựơc giới thiệu sự góp mặt của ba bạn trẻ đến từ hai miền Nam Bắc là Hùng ở Sài Gòn, Tiến và Nguyễn tại Hà Nội:

Nguyễn: Chúng ta có thể có các hình thức như: Giới trẻ có thể có các diễn đàn sinh viên. Giới kinh doanh có thể lập ra các hội những doanh nghiệp với nhau. Nông dân thì cũng có thể có các tổ chức tương tự như hội nông dân.
Đầu tiên là kết hợp với nhau, giúp đỡ nhau, sau đó có thể có các buổi sinh hoạt về văn hoá-xã hội, bàn luận những sự thật diễn ra xung quanh trong xã hội chúng ta.
Chúng ta có thể kết hợp với giới phóng viên, nhất là những nhà báo trẻ. Họ là những ngừơi có điều kiện đi vào thực tế, thì họ nên là những ngừơi dẫn dắt dư luận, chứ không phải là làm “loa” cho chính quyền.

Trà Mi: Hai anh còn lại có ý kiến nào bổ sung hay không?
Hùng: Hiện nay tất cả thông tin mà giới trẻ nhận đựơc đều lệch lạc, chỉ phản ánh đúng với những yêu cầu từ phía chính quyền đưa ra, còn những sự thật bên trong đều bị che lấp hết. Chính vì vậy mà thế hệ thanh niên rất mờ mịt về các thông tin, cũng như tính xác thực của nguồn thông tin trong nước.
Phong trào dân chủ muốn được lan truyền rộng thì cần phải đấu tranh làm sao để có thể ra được một tờ báo tư nhân hoặc một diễn đàn rộng rãi nào đó hầu phổ biến thông tin.
Trứơc đây thời Pháp thuộc cũng có rất nhiều tờ báo tư nhân của ngừơi Việt đấy. Từ đó, những tư tửơng về dân chủ của ngừơi dân sẽ đựơc tăng lên, và ngừơi ta sẽ biết mình là ai. Nếu như mình đại diện được những nhu cầu của ngừơi dân thì chắc chắn dân chúng sẽ ủng hộ và đi theo mình.

Dân chủ, Nhân quyền và Phản động

Trà Mi: Xin cảm ơn ý kiến của anh. Một quan niệm thừơng thấy ở phần đông ngừơi dân Việt Nam là khi nhắc tới dân chủ-nhân quyền, họ liền nghĩ ngay đó là những vấn đề chính trị, mà đụng chạm đến chính trị thì họ sợ bị vu cho tội đi ngược lại đường lối của nhà nước là “phản động”. Làm thế nào để có thể xoá bỏ những suy nghĩ đó? Những ngừơi đấu tranh dân chủ, bênh vực, ủng hộ dân chủ có phải là chống đối lại với chính quyền hay không?

Tiến: Tôi cũng nghe rất nhiều đến những việc như chị vừa nói, tức là khi mình nói đến chuyện dân chủ-nhân quyền thì nhiều ngừơi sợ mang tội “phản động”. Thực ra, “phản động” tức là phản lại những sự tiến bộ, tốt đẹp của xã hội.
Trà Mi: Người trẻ trong nứơc thừơng hiểu “phản động” là phản lại chính quyền, phản lại tư tửơng, đường lối của nhà nước?
Tiến: Nên hiểu rằng phản động chính là phản lại sự phát triển của đất nước. Thế thì những cá nhân phản lại điều đó mới chính là phản động, bất kể ngừơi đó hay tập đoàn ngừơi đó có là giai cấp cầm quyền hay thường dân. Không phải “phản động” là phản lại chính quyền.
Cũng có những chính quyền phản động vậy, chẳng hạn như chính quyền Taliban, hoặc chính quyền Đức quốc xã ngày xưa. Có nhiều “chính quyền phản động” nhưng họ vẫn cầm quyền đấy chứ. Như vậy, nói ủng hộ dân chủ là phản động là điều hoàn toàn sai. Mà đấu tranh dân chủ là phản lại cái xấu, nghĩa là xây dựng cái tốt, như vậy là đúng chứ. Tại sao lại gọi là phản động? Tôi hoàn toàn bác bỏ lại quan điểm của họ.

Trà Mi: Như vậy có thể hiểu rằng đấu tranh dân chủ là phủ nhận độc tài…
Tiến: Đúng rồi, hoàn toàn đúng.

Dân chủ trong xã hội Cộng sản

Trà Mi: Thế các anh có nghĩ là chế độ cộng sản có thể đi song song với sự phát triển dân chủ hay không, tức là cùng lúc có thể giữ đựơc thể chế chính quyền và phát triển đựơc dân chủ cho hoàn cảnh của Việt Nam hay không?

Tiến: Theo tôi là không thể vì những ngừơi cộng sản họ chủ trương độc tài, chủ trương chuyên chính vô sản. Cho nên phải đấu tranh tạo sức ép thật sự to lớn để họ phải nhừơng lại những cái quyền mà họ đã nắm giữ quá lâu rồi.
Cần trưng cầu dân ý xem có nên tiếp tục duy trì chế độ đó hay không hay là cần phải giải thể. Theo ý kiến riêng tôi là cần phải giải thể hoàn toàn.

Nguyễn: Tôi xin phép anh một chút. Anh nói như vậy là một tư duy lô-gích không có biện chứng lịch sử. Chúng ta không thể phủ nhận đảng cộng sản được, vì vai trò của họ trong lịch sử là điều quá rõ ràng. Tuy nhiên, chúng ta đấu tranh với họ, tạo áp lực để chúng ta xây dựng một cơ chế đối thoại với họ.
Từ cơ chế đối thoại đó, từ từ chúng ta sẽ thành lập một tổ chức đối lập với đảng cộng sản. Chúng ta tôn trọng họ. Chúng ta có thể tham khảo hình thức của nước Nga, tức là bên cạnh đảng cộng sản còn có những đảng khác. Ở nước Mỹ vẫn có đảng cộng sản Mỹ. Vì vậy…

Tiến: Tôi xin đóng góp thế này. Những chế độ độc tài thì không bao giờ họ chịu đối thoại, đúng không nào?

Nguyễn: Chúng ta chỉ nên đấu tranh buộc họ trở về làm một tổ chức chính trị thuần tuý thôi, chứ không phải là tổ chức chi phối toàn bộ quân đội, công an để phục vụ họ. Còn quân đội phải phục vụ cho đất nứơc chứ không phải phục vụ cho một đảng phái nhất định nào.
Chúng ta đấu tranh để họ có sự chia sẻ quyền lực với các đảng khác, chứ không thể nào, chắc chắn sẽ rất là khó khăn, mà nói thẳng đó là một sự viễn vong nếu như muốn phủ nhận, xóa bỏ, hay giải thể họ hoàn toàn.

Trà Mi: Xin mời ý kiến của anh Hùng.
Hùng: Theo tôi, mình phải tạo một lực lựơng phát triển song song với đảng cộng sản vì mình không thể loại bỏ họ ra khỏi bàn cờ chính trị tại Việt Nam. Mình nên đấu tranh như thế nào để đảng cộng sản cùng ngồi đối thoại và đưa ra những vấn đề về những quyền lợi mà người dân có thể được hửơng, những gì họ đáng lẽ phải được hưởng giống như ở những nứơc tiên tiến khác.
Trà Mi: Ý kiến của anh Tiến như thế nào?
Tiến: Tôi lại nghĩ hơi khác một chút. Chúng ta trước hết cần phải giải tán hoàn toàn những ngừơi cộng sản hiện nay nếu như họ còn kiên quýêt giữ chế độ độc tài. Dĩ nhiên sau đó, họ có thể tái lập lại đảng với một hình thức khác, một đảng cộng sản hoàn toàn mới.

Làm thế nào để có Dân chủ?

Trà Mi: Ý các anh muốn nói là xóa bỏ chế độ độc tài chứ không phải là xoá bỏ những người cộng sản, đúng không ạ?
Tiến: Đúng vậy.
Hùng: Nhưng làm sao chúng ta có thể làm đựơc điều đó, thật sự là khó khăn.
Tiến: Cho nên cần phải đấu tranh. Chúng ta phải làm được chứ. Người Việt Nam chúng ta chống Pháp, chống Mỹ đã hy sinh rất nhiều. Thế thì nay tại sao lại sợ điều đó?

Trà Mi: Thế nhưng nên đấu tranh như thế nào cho có hiệu quả?
Tiến: Hiện nay ở Việt Nam đã có nhiều tổ chức đựơc hình thành như Khối dân chủ 8406, Đảng dân chủ 21, Đảng thăng tiến..v.v…
Chúng ta nên tìm cương lĩnh hoạt động của các đảng ấy xem tổ chức của họ có đáng tin tưởng hay không, thì chúng ta ủng hộ họ. Và nếu chúng ta cảm thấy đựơc thì cũng có thể lập nên những tổ chức của chúng ta, những nhóm nhỏ chẳng hạn.
Nguyễn: Chúng ta đang có những tổ chức, và thời kỳ này chúng ta đang là thời kỳ xây dựng lực lựơng, phải mềm dẻo, khôn khéo thì mới hoạt động đựơc. Khi các nhóm nhỏ dần dần lớn mạnh lên thì chúng ta phải thống nhất về tư tửơng và hành động chính trị, chứ nếu chúng ta chia rẻ, thì rất khó.
Chúng ta cần rất nhiều thời gian để xây dựng lực lựơng để từ đó có thể hình thành một dải mặt trận, thống nhất tất cả các nhóm thành một tổ chức đủ mạnh, có tiếng nói trọng lựơng. Nếu chúng ta cứ bị chia rẻ, đảng cộng sản họ sẽ lợi dụng cái mâu thuẫn đó để đập tan. Chúng ta nên học tập đảng cộng sản. Họ đã khá thành công trong lịch sử.

Hùng: Mình cần phải phù hợp với yêu cầu tình hình thực tế để phát triển dần lên, chứ đừng để họ đàn áp, tiêu diệt mình ngay từ trong trứng nứơc.

Trà Mi: Đó cũng là vấn đề đang đựơc rất nhiều ngừơi quan tâm, khi mà các tổ chức, hội đoàn vừa thành lập thì ngay lập tức đã bị đàn áp, bắt bớ, sách nhiễu, khiến cho những tổ chức này không thể thu hút đựơc nhiều thành viên hoặc không hoạt động được trên thực tiễn.
Những người trẻ như các anh nên cần thể hiện tinh thần dân chủ như thế nào? Thanh niên dân chủ cần phải làm gì để giúp nhiều người cùng như mình hiểu rõ và có đựơc những tư tửơng tiến bộ như vậy?

Tiến: Chúng ta thống nhất với nhau nếu không đấu tranh thì thôi không nói làm gì, nhưng nếu đã đấu tranh thì phải chấp nhận những thiệt thòi, chấp nhận tù đày, chấp nhận đàn áp.
Nguyễn: Chúng ta lại không có tiếng nói mà thờ ơ thì ngay bản thân chúng ta đã bị bóc lột, đã bị mị dân. Đó chính là quyền lợi sát sườn khiến chúng ta phải đấu tranh, phải nhận thức thực tế cuộc sống.

Trà Mi: Phần cuối cuộc trao đổi của 3 ngừơi trẻ yêu chuộng dân chủ tại Việt Nam, cùng với nguyện vọng và những lời kêu gọi của các bạn đến với thế hệ thanh niên trong và ngoài nước sẽ được gửi đến quý vị trong chương trình “Diễn đàn bạn trẻ” sáng thứ tư tuần tới. Mời quý vị đón theo dõi.

(xin theo dõi toàn bộ cuộc hội luận trong phần âm thanh phía trên)
Quý vị muốn chia sẻ quan điểm với chương trình, xin để lại lời nhắn cho chúng tôi qua hộp thư thoại (202) 530 -7775, kèm theo số phone, chúng tôi sẽ liên lạc lại.
Từ Việt Nam và các nước khác, xin bấm số 001 trứơc dãy số (202) 530-7775. Quý thính giả cũng có thể email cho Ban Việt Ngữ qua địa chỉ : vietweb@rfa.org. Mong đựơc đón tiếp quý trên làn sóng này trong chương trình kỳ tới. Trà Mi kính chào.
Tiếng Việt
© 2007 Radio Free Asia
Các tin, bài liên quan
Các nhà hoạt động đấu tranh cho dân chủ trước những trù dập và sách nhiễu của công an Việt Nam
Ông Nông Đức Mạnh: không để trò chơi dân chủ lồng vào sinh hoạt quốc hội
Thực tế Dân chủ tại Việt Nam theo nhận định của giới trẻ
Phản ứng của người Việt trong và ngoài nước trước việc công an dùng gia đình làm áp lực anh Đỗ Nam Hải
Công an dùng áp lực gia đình buộc anh Đỗ Nam Hải phải ngưng tất cả hoạt động tranh đấu cho dân chủ
Các đảng phái ở Campuchia vận động tranh cử
Báo chí và chính quyền Việt Nam nói gì về chiến dịch bắt giữ những người bất đồng chính kiến?
Ông Lê Trí Tuệ bị một số kẻ “lạ mặt” hành hung trên đường phố
Đại sứ Hoa Kỳ bỏ cuộc gặp thứ trưởng Công an để đi Sóc Trăng tiếp xúc với các sư sãi Cambodia
Radio Free Asia
2025 M Street NW, Suite 300, Washington DC 20036, USA 202-530-4900 vietweb@rfa.org RFA Jobs
© 2005 Radio Free Asia

Thêm trò vẽ vời, vu cáo bỉ ổi, hèn hạn của VC: TQH, ...

Thêm trò vẽ vời, vu cáo bỉ ổi, hèn hạn của VC

http://www.take2tango.com/News.aspx?NewsID=4852

QUỐC HỘI VIỆT NAM-DÂN BẦU HAY ĐẢNG CỬ!

Friday, February 23, 2007

QUỐC HỘI VIỆT NAM-DÂN BẦU HAY ĐẢNG CỬ!

HỮU-HẢI

Hội nghị lần thứ tư ban chấp hành trung ương đảng cộng sản việt nam đã quyết định
tiến hành cuộc bầu cử quốc hội khoá 12 vào ngày 20 tháng 5 năm 2007. Đây là sự kiện quan trọng trong đời sống xã hội việt nam. Tại hội nghị này ban chấp hành trung ương đã quyết định số lượng đại biểu quốc hội là 500, trong đó có 160 đại biểu tái cử, đại biểu các địa phương được phân bổ ít nhất là 4 đại biểu, Hà nội và thành phố Hồ chí minh do vị trí đặc biệt quan trọng và dân số đông nên vẫn được phân bổ số lượng đại biểu đông hơn. Về cơ cấu có khác hơn chút so với các khoá trước là số đại biểu chuyên trách tăng lên đến 30% so với tổng số đại biểu, đại biểu thuộc các thành phần dân tộc thiểu số và các thành phần tôn giáo có phần được đảng quan tâm hơn nên số lượng cũng được tăng hơn. Cũng tại hội nghị này,trung ương đã quyết định rút ngắn nhiệm kỳ quốc hội lần này từ năm năm theo quy định của pháp luật xuống còn bốn năm, quyết định kéo dài nhiệm kỳ hội đồng nhân dân các cấp nhiệm kỳ 2005-2009 lên năm 2011, có nghĩa là nhiệm kỳ sau của quốc hội và hội đồng nhân dân các cấp sẽ được tiến hành sau đại hội đảng toàn quốc lần thứ mười một.

Là người có nhiều năm công tác trong hệ thống bộ máy tổ chức đảng ở cấp địa phương, nên khá thấu hiểu về cách thức tổ chức các cuộc bầu cử quốc hội và hội đồng nhân dân các cấp. Ở việt nam các cuộc bầu cử quốc hội được tiến hành như sau:

Trước hết bộ chính trị ban chấp hành trung ương đảng cộng sản việt nam nhóm họp và ra nghị quyết về số lượng, cơ cấu, thành phần và quyết định các uỷ viên trung ương tham gia đại biểu quốc hội, sau đó trình ra ban chấp hành trung ương để ra nghị quyết, theo đó mỗi một uỷ viên bộ chính trị và ban bí thư trung ương đảng đều có một suất đại biểu quốc hội, các uỷ viên trung ương khác bộ chính trị có quyền quyết định ban cho bất cứ ai, số còn lại, căn cứ vào cơ cấu còn thiếu bao nhiêu rồi mới phân bổ cho các ban ngành ở trung ương và các địa phương mà không phải uỷ viên trung ương đảng. Các ban ngành trung ương, địa phương, sau khi nhận được số lượng phân bổ đại biểu quốc hội do bộ chính trị ban cho, ban tường vụ đảng đoàn các ban ngành trung ương, ban thường vụ tỉnh uỷ, thành uỷ các địa phương nhóm họp lại để thống nhất cử người của đơn vị mình tham gia đại biểu quốc hội theo đúng số lượng, thành phần cơ cấu do trên quy định,các địa phương được quyền giới thiệu thêm số dư mà chúng tôi thường gọi là "quân xanh" để đảm bảo đúng luật, Sau đó các ban nghành trung ương, các địa phương báo cáo về bộ chính trị,ban bí thư, ban tổ chức trung ương để xét duyệt. Sau khi hoàn tất các thủ tục trên, bộ chính trị chuyển cho uỷ ban thường vụ quốc hội để tiến hành các bước theo luật định, và bước cuối cùng được chuyển giao cho uỷ ban mặt trận tổ quốc việt nam để tiến hành cái gọi là hội nghị hiệp thương chính trị được tổ chức ba lần theo quy định của luật pháp. Tại các hội nghị hiệp thương này, mặt trận tổ quốc chỉ là bình phong để thực hiện ý đồ của bộ chính trị nhằm hợp pháp hoá nghị quyết của đảng, tất cả nội dung,chương trình đều do bộ chính trị chỉ đạo,người được phân công đạo diễn tại hội nghị hiệp thương chính trị là uỷ viên bộ chính trị, trưởng ban tổ chức trung ương.Kết thúc hội nghị hiệp thương vòng 3, được coi như quốc hội việt nam đã lập xong, việc đưa ra bầu chỉ là hình thức, bởi vì đảng cộng sản việt nam chỉ đạo rất "sâu sát" trong công tác bầu cử. Theo đó, các ứng cử viên do trung ương gửi xuống các địa phương là cơ cấu cứng,trong thực tế thì chưa có ai bị rớt, số dư do các địa phương giới thiệu và phải chấp nhận lấy rủi do,nhìn vào danh sách các ứng cử viên thì đến người dân bình thường,chẳng hề quan tâm đến chính trị thì cũng biết rằng ai đắc cử, ai làm nền cho các ứng viên khác.Vì vậy đối với người dân,họ rất rửng rưng trong các cuộc bầu cử quốc hội được gọi là"sự kiện trọng đại" này, bởi vì đối với họ ai trúng cử,ai rớt cũng chẳng có ý nghĩa gì,họ không có sự lựa chọn nào, tất cả đều do một chính đảng cử ra, các đại biểu của họ như ở trên trời trút xuống, sắp đến ngày bầu cử,họ được đảng tổ chức họp mạn đàm nghe đảng giới thiệu thân thế, sự nghiệp của các đại biểu của họ và nghe hướng dẫn bầu cho ai, loại bỏ ai. Còn các cấp uỷ đảng từ tỉnh,thành đến cơ sở xã, phường, thị trấn thì rất quan tâm lo lắng, lo lắng bởi vì sợ dân đi bầu tỷ lệ thấp bị cấp trên phê phán, nhưng lo lắng hơn cả là bầu chệch cơ cấu thì là một tai hoạ cho địa phương. Để lãnh đạo cuộc bầu cử đạt thắng lợi, tỉnh,thành uỷ cho đến các huyện,quận uỷ chỉ đạo cấp uỷ đảng cơ sở phân công từng đảng viên phụ trách từng hộ gia đình để đôn đốc đi bầu cử đúng thời gian càng sớm càng tốt và hướng dẫn cho họ ý định của đảng sẽ bầu cho ai, cho trượt ai. Ở nông thôn, đặc biệt là ở miền núi xa xôi,hẻo lánh mỗi gia đình chỉ cử một người đi bầu đại diện,những " đại cử tri" này đến nơi bỏ phiếu được tận tình quan tâm hướng dẫn, chỉ bảo của những người phụ trách tổ bầu cử đến nơi, đến chốn. Vì vậy ở việt nam cuộc bầu cử nào cũng thắng lợi, đảm bảo đúng với cơ cấu của đảng, đảng cộng sản việt nam luôn tự hào "ý đảng lòng dân" trong các cuộc bầu cử đại biểu quốc hội.

Tôi có thể khẳng định rằng ở việt nam không có ai tự ra ứng cử hoặc một tổ chức nào ngoài tổ chức đảng đề cử người của mình ra ứng cử lại trở thành đại biểu quốc hội,vì không ai dám làm những việc gọi là tầy trời như vậy, và nếu có làm thì trước hết đảng phải xem xét ở họ với thái độ rất mỉa mai như thần kinh có vấn đề gì không? động cơ nào mà dám xin ra ứng cử? ai tác động, đạo diễn... kể cả không có vấn đề gì, tự ứng cử với tinh thần muốn chịu trách nhiệm trước nhân dân thì cũng bị đảng loại ngay từ vòng đầu. Bộ chính trị của đảng tự cho mình và chỉ có mình mới có quyền ấy, ngoài ra không ai có quyền đó. Kể cả những đảng viên của đảng cũng không có quyền đó vì trong 19 điều đảng viên không được làm quy định: đảng viên không được tự ý ra ứng cử vào các cơ quan lãnh đạo của đảng, nhà nước, các đoàn thể nhân dân. Như vậy là bộ chính trị trung ương đảng cộng sản việt nam thâu tóm toàn bộ quyền lực, độc quyền lập ra quốc hội,cơ quan quyền lực tối cao nhất ở việt nam. Vậy mà trong hiến pháp việt nam quy định: tại điều 2 "nhà nước cộng hoà xã hội chủ nghĩa việt nam là nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa của nhân dân, do nhân dân, vì nhân dân; tất cả quyền lực nhà nước thuộc về nhân dân...". điều 6: "...quốc hội và hội đồng nhân dân là những cơ quan đại diện cho ý chí và nguyện vọng của nhân dân,do nhân dân bầu ra và chịu trách nhiệm trước nhân dân...". điều 7: "việc bầu cử quốc hội và hội đồng nhân dân tiến hành theo nguyên tắc phổ thông,bình đẳng,trực tiếp và bỏ phiếu kín...". Tại điều 2 luật bầu cử đại biểu quốc hội việt nam quy định: "công dân nước cộng hoà xã hội chủ nghĩa việt nam,không phân biệt dân tộc, nam nữ, thành phần xã hội, tín ngưỡng, tôn giáo, trình độ văn hoá ,nghề ngiệp, thời hạn cư trú, đủ mười tám tuổi trở lên đều có quyền bầu cử và đủ hai mươi mốt tuổi trở lên đều có quyền ứng cử đại biểu quốc hội theo quy định của pháp luật"

Như vật đối chiếu với các quy định của hiến pháp và pháp luật việt nam hiện hành thì đảng cộng sản việt nam đã vi phạm một cách nghiêm trọng, vi phạm ở chỗ đã bất chấp luật pháp, tự cho mình có các quyền hết sức phi lý đó là quyền quyết định các bước tiến hành bầu cử quốc hội,tự quyết định người tham gia quốc hội, nực cười hơn nữa là tự quyết định cho mình và những người trung thành với mình trở thành đại biểu quốc hội, tại hội nghị trung ương bốn lần này còn ngang nhiên quyết định rút ngắn nhiệm kỳ đại biểu quốc hội, đó là những việc làm phi đạo lý, trắng trợn trà đạp lên luật pháp, coi thường nhân dân, đứng trên muôn dân. Nếu như dưới chế độ phong kiến thì chỉ có vua mới có quyền ban phát, phong chức tứơc cho thần dân thì ngày nay dưới chế độ xã hội chủ nghĩa, một chế độ luôn được đảng cộng sản rêu rao là chế độ tốt đẹp nhất, văn minh nhẩt trong lịch sử loài người, được thay thế quyền đó bởi một tập đoàn người đó là bộ chính trị của đảng cộng sản. nếu dưới chế độ phong kiến, tất cả quyền lực chỉ tập trung trong tay nhà vua thì dưới chế độ xã hội chủ nghĩa, chế độ được coi là có nền dân chủ gấp triệu lần chế độ tư bản thì quyền lực ấy đã được chuyển giao sang cho một nhóm người đó cũng là bộ chính trị. Đời thủa nhà ai nghị quyết của đảng lại còn cao hơn cả hiến pháp và pháp luật,có quyền thay đổi pháp luật,thí dụ việc quyết định thay đổi thời hạn nhiệm kỳ của quốc hội là một minh chứng.

Chúng ta đều biết các chỉ thị, nghị quyết của một chính đảng chỉ có giá trị trong nội bộ của đảng, có nghĩa là chỉ có những người trong đảng mới phải có nghĩa vụ chấp hành các nghị quyết của đảng, những người không phải là các thành viên của đảng thì không có nghĩa vụ chấp hành. Thế nhưng đảng cộng sản việt nam đã áp đặt cho toàn dân việt nam phải có nghĩa vụ chấp hành nghị quyết của đảng, coi nghị quyết của đảng như một văn bản quy phạm pháp luật buộc mọi người phải thi hành. Đảng cộng sản việt nam giải thích với giọng điệu tuyên bố rằng: đảng cộng sản việt nam là đảng cầm quyền.

Mọi thứ tham lam đều là xấu sa, nhưng tham lam quyền lực được gọi là tham quyền cố vị thì từ cổ chí kim luôn được liệt vào rạng xấu xa nhất, đúng vậy từ ngày thành lập đến nay, đảng cộng sản việt nam đã không và không bao giờ từ bỏ một thủ đoạn nào nhằm vơ vét, thâu tóm quyền lực về tay mình, thẳng tay tước đoạt quyền làm người của chính đồng bào mình. Tự cho mình có quyền đẻ ra pháp luật, đứng trên pháp luật, có quyền làm trái luật,tung hoành làm mưa,làm gió trên đất nước Việt nam.

Chúng tôi,những người đấu tranh cho dân chủ và nhân quyền của việt nam ở trong nước thấy có trách nhiệm phải lên tiếng đòi lại cho đồng bào mình những quyền con người mà đã bị đảng cộng sản việt nam tước đoạt,chúng ta có quyền đòi lại những gì của chúng ta đã bị người khác chiếm đoạt và ngang nhiên sở hữu hàng mấy thập kỷ qua. Con run xoắn mãi cũng phải quằn, ở đâu có áp bức, ở đó có đấu tranh, đã đến lúc toàn thể nhân dân việt nam lên tiếng yêu cầu đảng cộng sản việt nam hãy từ bỏ ngay chế độ đảng trị, trao lại quyền lực cho nhân dân, để nhân dân có quyền quyết định lấy vận mệnh của đất nước. Trước mắt hãy bỏ ngay cái quyền tự cử ra quốc hội, coi quốc hội như một công cụ phục vụ lợi ích của đảng mà tập trung là bộ chính trị. Chúng tôi yêu cầu đảng cộng sản việt nam phải chấp nhận mở rộng dân chủ, bỏ ngay thái độ kỳ thị nhân dân, mở đường cho nhân dân được tự do ứng cử, đề cử vào cơ quan quyền lực của nhân dân. Nhân dân việt nam, toàn thể dân tộc việt nam sẽ không thể chấp nhận được 500 đại biểu quốc hội đều do đảng cộng sản việt nam cử ra.

Phong trào đấu tranh cho dân chủ và nhân quyền trong và ngoài nước chúng tôi ngày càng lớn mạnh, đã và đang có ảnh hưởng to lớn trong đời sống xã hội việt nam, đã trở thành lực lượng đối lập của đảng cộng sản việt nam, chúng tôi cực lực lên án những hành động vi phạm pháp luật của bộ chính trị đảng cộng sản việt nam. Chúng tôi sẽ theo rõi sát xao về diễn biến cuộc bầu cử quốc hội lần này và thông tin kịp thời trên toàn thế giới về những hành động vi hiến của đảng cộng sản việt nam.mặc dù ở thời điểm này đảng cộng sản việt nam đang ra sức đàn áp những nhà dân chủ và nhân quyền ở trong nước,nhiều nhà hoạt động dân chủ nhân quyền đã phải vào tù, quản chế, tra hỏi, đe doạ, phong toả các mối quan hệ...như nhà báo nguyễn vũ bình, nhà báo nguyễn khắc toàn, luật sư nguyễn văn đài, luật sư lê thị công nhân,kỹ sư đỗ nam hải...song bạo lực không thể đè bẹp được ý chí của chúng tôi, vì chúng tôi hành động theo tiếng gọi của công lý, nhân dân sẽ ngày càng ủng hộ chúng tôi và chắc chắn sớm muộn chế độ độc đoán chuyên quyền sẽ được thay thế.

Bất cứ một nhà nước nào dùng chuyên chính để cai trị đất nước là báo hiệu sự suy yếu của nhà nước đó đã đến lúc không thể cứu vãn được,bởi vì nhà nước đó là nhà nước đối lập với nhân dân,bị nhân dân chống lại. Một nhà nước mạnh đó là nhà nước luôn được nhân dân bảo vệ, ai động đến nhà nước là động đến nhân dân, là xâm hại lợi ích của nhân dân. Với ý nghĩa đó mong rằng đảng cộng sản việt nam sẽ có ngay những những điều chỉnh, hành động đúng luật, tạo cơ hội để nhân dân tham được tham gia vào cơ quan quyền lực cao nhất ở việt nam trong kỳ bầu cử lần này.

Hy vọng quốc hội lần này sẽ không phải hoàn toàn do đảng cộng sản cử ra./.
HỮU-HẢI

(đang công tác trong ban tuyên giáo của đảng cộng sản. Anh theo đảng cộng sản từ năm 16 tuổi)

dimanche 11 mars 2007

Loi keu goi cua Lien minh DCNQ VN 3/2007

LIÊN MINH DÂN CHỦ NHÂN QUYỀN VIỆT NAM .
Alliance for Democracy and Human Rights for Viet Nam .
vplmdcnqvn@gmail.com



- Quốc hội và Chính phủ các nước dân chủ.
- Các Tòa Đại sứ và lãnh sự các nước tại Việt Nam .
- Các tổ chức Nhân quyền Việt Nam và Quốc tế.
- Nhân dân, công luận Việt Nam và Quốc tế.
- Các cơ quan truyền thông Việt Nam và Quốc tế.

Chúng tôi đại diện cho Liên Minh Các Lực Lượng Dân Tộc, Đấu Tranh Vì Tự Do Dân Chủ Và Nhân Quyền Cho Việt Nam (gọi tắt là: Liên Minh Dân Chủ Nhân Quyền Việt Nam) - Tổ chức được thành lập vào ngày 16/10/2006 tại Việt Nam, viết
Lời Kêu Gọi này gửi đến các cơ quan, tổ chức, cá nhân trên để trình bày những vấn đề sau đây:

I) Sự đàn áp khốc liệt phong trào dân chủ của nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam , từ ngày 16/2 đến 10/3/2007. Một số trường hợp điển hình:

1) Tại Huế - Miền Trung Việt Nam :
Giữa đêm giao thừa 29 Tết Đinh Hợi (16/2/2007) - là thời điểm linh thiêng đối với mọi người Việt Nam, thì công an Việt Nam đã mở một đợt đàn áp man rợ nhiều thành viên của Khối 8406 (tổ chức được thành lập sau khi Tuyên Ngôn Tự Do Dân Chủ Cho Việt Nam 2006 ra đời vào ngày 8/4/2006.). Họ bị công an xông vào nhà lục sóat, cưỡng bức đi thẩm vấn, tịch thu nhiều tài liệu dân chủ,…

Đặc biệt, linh mục Nguyễn Văn Lý, sinh năm 1946 đã bị Cơ quan điều tra Công an tỉnh Thừa Thiên - Huế ra quyết định khởi tố vụ án, với tội danh “Tuyên truyền chống nhà nước CHXHCN Việt Nam”, theo Điều 88 của Bộ Luật Hình Sự. Đồng thời, chủ tịch UBND tỉnh Thừa Thiên - Huế cũng ra quyết định thay đổi nơi quản chế hành chính đối với ông từ Nhà Chung - Huế về Nhà thờ Bến Củi, cách đó hơn 20 km.

Những “bằng chứng” để nhà cầm quyền CSVN kết tội linh mục Nguyễn Văn Lý, theo như thông báo trên các phương tiện thông tin đại chúng trong nước là: “…Kiểm tra hành chính nơi ở của Lý, lực lượng công an thu giữ được sáu máy vi tính, sáu máy in, hàng chục điện thoại kết nối Internet, trong đó có 136 SIM điện thoại di động và hơn 200kg giấy tờ, tài liệu liên quan đến việc thành lập, công bố các tổ chức phản động chống đối Đảng và Nhà nước ta.”

2) Tại Hà Nội – Thủ đô Việt Nam :
Nghiêm trọng hơn, ngày 6-3-2007, Cơ quan an ninh điều tra, Công an Hà Nội đã khởi tố, bắt tạm giam, khám xét nơi làm việc và nơi ở đối với luật sư Nguyễn Văn Đài, sinh năm 1969 và nữ luật sư Lê Thị Công Nhân, sinh năm 1979, cũng cùng với tội danh “Tuyên truyền chống Nhà nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam” của linh mục Nguyễn Văn Lý nói trên. Cả 2 luật sư đều đã tuyệt thực để phản đối sự đàn áp này, kể từ ngày 6/3/2007 đến nay.


Những “bằng chứng” để nhà cầm quyền CSVN kết tội 2 luật sư trên là:

“…Đài đã móc nối, tư vấn cho một số đối tượng chống đối trong nước như Hoàng Minh Chính, Nguyễn Văn Lý, Đỗ Nam Hải và tụ họp các phần tử chống đối ở Tp. Hồ Chí Minh để thực hiện mưu đồ chống phá Nhà nước XHCN Việt Nam; tuyên bố thành lập ra các tổ chức phản động trên mạng như: Khối 8406, Công đoàn độc lập, Ủy ban nhân quyền Việt Nam,... với mưu đồ chống chính quyền nhân dân… Khám xét nơi ở và làm việc của Nguyễn Văn Đài, Lê Thị Công Nhân, cơ quan điều tra đã thu giữ 5 ổ cứng máy vi tính, 1 webcam, 1 moderm dùng để kết nối Internet, nhiều tài liệu có nội dung xuyên tạc, tuyên truyền xuyên tạc, bôi xấu, chống đối chế độ, đòi đa nguyên đa đảng; nhiều tài liệu liên quan đến việc thành lập, công bố các tổ chức phản động,... “

3) Tại Tây Nguyên:
Mục sư Nguyễn Công Chính thuộc giáo hội Mennonite - thành phố Pleiku: Vào ngày 8/3/2007 là ngày Quốc tế phụ nữ, một lực lượng với hàng chục công an mặc thường phục đã xông vào nhà ông để buộc ông đi làm việc, đánh đập vợ ông là bà Nguyễn Thị Hồng, mới sinh con được vài tháng.

4) Tại Sài Gòn – Miền Nam Việt Nam :
4.1) Ngày 5/3/2007, công an đã tới nhà giáo sư Nguyễn Chính Kết tại quận Gò Vấp và đọc Lệnh Truy Nã ông. Đồng thời tịch thu một số tài liệu dân chủ, trong khi họ biết rõ ông đang ở nước ngòai. Người chứng kiến sự việc là bà Bùi Ngọc Yến, vợ ông. Khi bà Yến yêu cầu công an trao cho bà Lệnh Truy Nã thì công an từ chối và nói thêm: “Nếu có ông Kết ở nhà thì công an sẽ bắt tạm giam 4 tháng”.

4.2) Ngày 8/3/2007, 1 tin được gửi qua điện thọai đến người em trai của kĩ sư Đỗ Nam Hải, với đại ý rằng: “Nếu anh Hải không dừng ngay các họat động dân chủ hiện nay của mình, thì công an sẽ bắt trong thời gian tới”. Tiếp theo, sáng ngày 9/3/2007 một trung tá công an Sài Gòn, người vẫn thường xuyên làm việc với kĩ sư Hải đã đến nhà anh và nói thẳng thừng: “… Anh Hải nên chuẩn bị tinh thần cho cha mẹ anh và mọi người trong gia đình, đề phòng cho tình huống xấu là chúng tôi sẽ bắt anh trong thời gian tới…”

Ngòai ra, còn rất nhiều sự sách nhiễu, đàn áp, khủng bố khác của nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam , mà không thể kể ra hết được. Trong đó có nhiều người hiện vẫn còn bị giam giữ có án tù, câu lưu, tạm giam như: Nguyễn Vũ Bình, Lê Nguyên Sang, Hùynh Việt Lang, Nguyễn Tấn Hòanh, Hòang Huy Chương, Nguyễn Thị Tuyết, Nguyễn Thị Lê Hồng, Trương Quốc Huy, Nguyễn Ngọc Quang, Phạm Bá Hải, Vũ Hòang Hải, Trần Quốc Hiền, Hồng Trung, Vũ Ngọc Hưng, …


II) Phản ứng đối phó của Nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam , trước những áp lực quốc tế về vấn đề vi phạm nhân quyền ở Việt Nam . Sau đây là ví dụ:

Ngày 7 tháng 3 năm 2007, trước việc Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ ra báo cáo nhân quyền năm 2006, trong đó có phần về Việt Nam; Người Phát ngôn Bộ Ngoại giao Việt Nam Lê Dũng đã trả lời câu hỏi của phóng viên về vấn đề này như sau:

“ … Rất tiếc là báo cáo nhân quyền năm 2006 của Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ tiếp tục đưa ra những nhận xét không khách quan về tình hình Việt Nam. Thúc đẩy và bảo vệ quyền con người được xem là chính sách nhất quán của Nhà nước Việt Nam, là nhân tố quan trọng cho sự phát triển bền vững hướng tới mục tiêu xây dựng "dân giàu, nước mạnh, xã hội công bằng, dân chủ, văn minh” của Việt Nam. Nhà nước Việt Nam đã và đang làm hết sức mình để bảo đảm và thực hiện quyền con người thông qua việc xây dựng và hoàn thiện hệ thống pháp luật, thực thi các biện pháp cụ thể phát triển kinh tế, văn hoá, xã hội nhằm bảo đảm cho người dân một cuộc sống ngày càng đầy đủ về vật chất, phong phú về tinh thần, xây dựng một xã hội công bằng, dân chủ, văn minh. Trên thực tế, Việt Nam đã đạt được nhiều thành tựu to lớn trong việc thực hiện và phát huy ngày càng tốt hơn các quyền và tự do của người dân ở tất cả các lĩnh vực.

Pháp luật hiện hành của Việt Nam thể hiện đầy đủ các quyền con người được nêu trong Tuyên ngôn Nhân quyền và các Công ước quốc tế về quyền con người mà Việt Nam đã tham gia. Ở Việt Nam, không ai bị bắt vì lý do chính kiến hoặc vì lý do tôn giáo, chỉ có những người vi phạm pháp luật và bị xử lý theo đúng các quy định của pháp luật Việt Nam. Tự do ngôn luận, tự do báo chí, tự do thông tin ở Việt Nam được thể hiện rõ qua sự phát triển đa dạng về loại hình và phong phú về nội dung của báo chí Việt Nam, trong đó có sự phát triển của mạng Internet. Tuy nhiên, cũng như mọi quốc gia khác trên thế giới, các thông tin vi phạm đạo đức, thuần phong, mỹ tục và các vi phạm pháp luật khác không được phép lưu hành tại Việt Nam. Do sự khác biệt về chế độ chính trị, trình độ phát triển, lịch sử và văn hoá, một điều tất yếu là các nước, trong đó có Việt Nam và Hoa Kỳ, có sự khác biệt về quan điểm và cách đề cập đối với nhân quyền. Chúng tôi cho rằng, hai bên cần tăng cường các cuộc tiếp xúc, đối thoại để thúc đẩy sự hiểu biết lẫn nhau vì lợi ích của nhân dân hai nước. Trong chuyến thăm Việt Nam của Tổng thống G.Bush tháng 11/2006, lãnh đạo hai nước cũng ghi nhận tầm quan trọng của việc tiếp tục đạt tiến bộ trong đối thoại song phương về quyền con người và tái khẳng định rằng đối thoại cần được tiến hành một cách toàn diện, xây dựng và có kết quả./.”.

III) Liên Minh Dân Chủ Nhân Quyền Việt Nam cho rằng:

1) Tất cả những hoạt động của những người nói ở điều (I) trên đều nằm trong khuôn khổ pháp luật. Những họat động của họ là thể hiện những quyền tự do căn bản của con người mà Hiến pháp Việt Nam và luật pháp quốc tế đã công nhận. Cụ thể là các quyền tự do như: thông tin, ngôn luận, tư tưởng, báo chí, lập hội, lập đảng, hội họp, … Hành động đàn áp của nhà cầm quyền CSVN trong những ngày vừa qua là hoàn toàn sai trái, chà đạp lên công luận trong nước và quốc tế; bất chấp lương tâm và lương tri nhân lọai!

Điều rất đáng quan ngại là: từ trước tới nay, tất cả các cơ quan lập pháp, hành pháp, tư pháp, truyền thông, … ở Việt Nam đều về hùa với nhau để chống lại họ. Họ bị buộc tội, vu cáo, bôi bẩn danh dự, …. Nhưng không hề có một phương tiện gì để tự bảo vệ mình. Ngòai việc họ cố vùng vẫy với hy vọng được giải thích cho những người thắc mắc rằng: “Quý vị hãy vào trang web ( http://www.google.com ) rồi tìm kiếm các tài liệu liên quan đến “ các tổ chức, bè lũ gián điệp, phản động! ”; bằng cách: hễ báo, đài nhắc đến ai thì tìm cả họ tên người ấy. Hoặc nếu nói đến Khối 8406 thì cứ tìm số “8406” sẽ thấy có nhiều bài viết tham khảo.”.

2) Về tội danh “Tuyên truyền chống Nhà nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam” là rất mù mờ. Chúng không hề được quy định rõ ràng trong luật pháp Việt Nam. Với kiểu quy kết này, nhà cầm quyền CSVN có thể vu tội cho bất cứ ai đang đứng lên đấu tranh đòi tự do dân chủ và nhân quyền ở Việt Nam . Nguyên nhân chỉ là vì họ dám dũng cảm cất lên tiếng nói phản biện lại quan điểm “chính thống” của giai cấp cầm quyền hiện nay. Vì vậy có thể nói rằng, không phải như các báo, đài trong nước đã tìm ra “bằng chứng” là: “… Công an Việt Nam đã phát hiện và ngăn chặn kịp thời các đối tượng chống đối trong nước, câu kết với các tổ chức, cá nhân phản động lưu vong ngòai nước, để tuyên truyền chống lại nhà nước CHXHCN Việt Nam…” . Mà chính là ngược lại: Cả thế giới đã bắt được quả tang Nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam vi phạm trắng trợn nhân quyền và dân quyền đối với các công dân nói trên!

3) Nội dung trả lời của ông Lê Dũng - Người Phát ngôn Bộ Ngoại giao Việt Nam ở trên là một ví dụ điển hình của lối trả lời theo kiểu “lưỡi gỗ” của nhiều thế hệ lãnh đạo chính trị và của nhiều thế hệ người phát ngôn ở Việt Nam, dưới chế độ cộng sản. Nó thể hiện thái độ của lọai người hòan tòan thờ ơ, vô cảm, nói lấy được trước những nỗi đau của đồng lọai. Trong thực tế, nội dung và cung cách trả lời ấy không hề xa lạ đối với nhiều người Việt Nam và người nước ngòai. Nhưng thật đáng tiếc, chính nó cũng đã đánh lừa được một cách rất ngọan mục nhiều người khác. Trong đó có nhiều nhà họat động chính trị, ngọai giao, nhân quyền,… trên thế giới.

III) Liên Minh Dân Chủ Nhân Quyền Việt Nam kêu gọi đồng bào Việt Nam trong và ngòai nước, các tổ chức và cá nhân nước ngòai nói trên hãy:

1) Cùng ủng hộ, tổ chức và tham gia tích cực những cuộc biểu tình để phản đối nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam , về những hành động vi phạm nhân quyền và dân quyền của họ trên đây. Đòi họ phải trả tự do ngay tức khắc và vô điều kiện cho 2 luật sư Lê Thị Công Nhân và Nguyễn Văn Đài, nhà báo Nguyễn Vũ Bình, linh mục Nguyễn Văn Lý và tất cả các tù nhân chính trị, tù nhân tôn giáo khác hiện đang bị giam giữ, tạm giam, câu lưu, quản chế,…

2) Lên tiếng phản đối trên các phương tiện thông tin đại chúng (báo chí, truyền thanh, truyền hình…) và phát rộng rãi về Việt Nam . Đồng thời, gọi điện thoại, email, fax,… đến các cơ quan Đảng, Chính phủ, Quốc hội, công an, Ngọai giao, … của Việt Nam ở cả trong và ngòai nước để biểu lộ sự phản đối này.

3) Mở một chiến dịch rộng khắp ở Việt Nam và trên tòan thế giới, để phối hợp vận động cho việc được tổ chức 1 cuộc Trưng Cầu Dân Ý ở Việt Nam . Cụ thể là yêu cầu Đảng cộng sản Việt Nam phải để cho nhân dân Việt Nam được thực thi Quyền dân tộc tự quyết của mình, thông qua 1 cuộc trưng cầu dân ý. Đây chính là nguyện vọng cháy bỏng của dân tộc Việt Nam trong suốt gần 62 năm qua (2/9/1945 – 3/2007). Nhưng đến nay vẫn chưa được đáp ứng, do ĐCSVN tìm mọi cách ngăn cản. Trong đó, câu hỏi cần nhân dân Việt Nam trả lời là:

Việt Nam nên hay không nên theo thể chế chính trị đa đảng?

Ai đồng ý thì ghi: Có - Ai không đồng ý thì ghi: Không.

Liên Minh Dân Chủ Nhân Quyền Việt Nam rất mong nhận được sự quan tâm và ủng hộ của tất cả mọi người đối với những lời kêu gọi trên. Xin chân thành cảm ơn! Mọi ý kiến xin gửi về hộp thư điện tử: < lkglmdcnqvn@gmail.com >

Làm tại Việt Nam, ngày 10 tháng 3 năm 2007.

I. Ban Cố vấn :

1 - Cựu Sĩ quan Phạm Quế Dương, Hà Nội.
2 - Linh mục Nguyễn Hữu Giải, Thừa Thiên-Huế.
3 – Tiến sĩ Nguyễn Thanh Giang, Hà Nội.
4 - Cựu Chủ tịch Tổng Công đoàn Nguyễn Hộ, Sài Gòn.
5 - Hội trưởng Lê Quang Liêm, Trung Ương GHPGHH TT, Sài Gòn.
6 - Linh mục Phan Văn Lợi, Huế.
7- Linh mục Nguyễn Văn Lý, Huế.
8 - Mục sư Ngô Hoài Nở, Sài Gòn.
9 - Mục sư Nguyễn Hồng Quang, Sài Gòn.
10 - Cựu sĩ quan Vũ Cao Quận, Hải Phòng.
11 - Bác sĩ Nguyễn Đan Quế, Chủ Tịch Cao Trào Nhân Bản Việt Nam , Sài Gòn.
12 - Cư sĩ PGHH Lê Văn Sóc, Vĩnh Long.
13 - Linh mục Chân Tín, Sài Gòn.
14 - Nhà văn Hoàng Tiến, Hà Nội.

II. Ban Điều hành :

1 - Kỹ sư Đỗ Nam Hải, Sài Gòn.
2 - Giáo sư Nguyễn Chính Kết, Sài Gòn.
3 - Cựu Sĩ quan Trần Anh Kim, Thái Bình

---------------

Cách tìm kiếm thông tin ngoài luồng tuyên truyền 1 chiều , bóp méo sự thật của cs
- google.com hoac
- yahoo.com hoac
- http://search.blogger.com/
- Google search - blogger search - news
với những từ khoá liên quan mà bạn muốn tìm :
"linh mục nguyễn văn Lý" , "luật sư Lê thị Công Nhân ", " ls Nguyễn văn Đài ", "Do Nam Hai ", " nhan quyen ", freedom viet nam, danchu, "dân chủ", "quehuong", ... v v

---------------

LIÊN MINH DÂN CHỦ NHÂN QUYỀN VIỆT NAM


Lời kêu gọi của Liên Minh Dân Chủ Nhân Quyền Việt Nam

V/V: Đề nghị mọi người lên tiếng phản đối nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam đàn áp các nhà dân chủ dịp tết Nguyên đán Đinh Hợi 2007.


Kính gửi:

- Ông Tổng thư ký Liên Hiệp Quốc và Hội đồng Nhân quyền Liên Hiệp Quốc.

- Quốc hội và Chính phủ các nước dân chủ.

- Các Tòa Đại sứ và lãnh sự các nước tại Việt Nam .

- Các tổ chức Nhân quyền Việt Nam và Quốc tế.

- Nhân dân, công luận Việt Nam và Quốc tế.

- Các cơ quan truyền thông Việt Nam và Quốc tế.

Mọi người Việt Nam và mọi người thiện chí trên thế giới đều hy vọng rằng: Sau khi Việt Nam vào WTO, đạt được quy chế PNTR, được lấy tên ra khỏi danh sách CPC,…Nghĩa là sau khi Việt Nam gia nhập vào cộng đồng văn minh của thế giới, vào “sân chơi quốc tế”,… thì nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam sẽ tôn trọng luật quốc tế, luật của WTO và nhất là tôn trọng bản Hiến pháp do chính họ lập ra,… Thực tế xảy ra trong những tuần lễ gần đây – trước và sau tết cổ truyền của dân tộc Việt Nam đã khiến cho tất cả mọi người đều thất vọng. Họ đã chà đạp lên tòan bộ những luật ấy, lên bản Hiến pháp ấy:

@ Trước tết, họ đã bắt bớ một cách hoàn toàn vô pháp luật Luật sư Nguyễn Văn Đài, Luật sư Lê Thị Công Nhân, Kỹ sư Bạch Ngọc Dương, chỉ vì những người này phổ biến cho một vài người bạn những kiến thức về nhân quyền. Việc phổ biến này chẳng những không hề vi phạm pháp luật mà còn là điều rất tốt, nên làm và cần phải làm trong bất cứ quốc gia nào.

@ Tại Huế, miền Trung Việt Nam, ngay những ngày đầu năm âm lịch 2007, là những ngày linh thiêng nhất trong năm, họ đã:

– Bao vây Tòa Giám Mục Huế, khám xét phòng Linh mục Nguyễn Văn Lý, phá tủ, tịch thu nhiều máy vi tính, điện thoại di động của ông và quản chế ông tại gia, biến chính căn phòng ông ở thành nhà tù.

– Bắt anh Nguyễn Phong, anh Nguyễn Bình Thành, cô Lê Thị Lệ Hằng, cô Hoàng Thị Anh Đào, lục soát nhà, tịch thu phương tiện làm việc, bắt thẩm vấn, giam giữ trong những ngày Tết Nguyên Đán. Đặc biệt họ dùng áp lực ép buộc anh Nguyễn Phong phải cam kết những điều mà trong điều kiện bình thường không bao giờ anh chịu làm như: giải tán đảng Thăng Tiến và liên đảng Lạc Hồng, rút tên ra khỏi khối 8406, chấm dứt quan hệ với Linh mục Nguyễn Văn Lý và các nhà đấu tranh dân chủ khác, ngưng hoạt động đấu tranh cho dân chủ,…

Liên Minh Dân Chủ Nhân Quyền Việt Nam cho rằng:

1) Tất cả những hoạt động của các nhà dân chủ nói trên đều nằm trong khuôn khổ hiến pháp Việt Nam và luật quốc tế. Đó là những hành động thể hiện những quyền tự do căn bản mà hiến pháp Việt Nam và luật quốc tế công nhận. Hành động đàn áp của nhà cầm quyền CSVN trong những ngày vừa qua là hoàn toàn sai trái. Nó chẳng những vi phạm luật pháp quốc tế, mà còn chà đạp trắng trợn lên chính bản Hiến pháp do họ lập ra.

2) Rõ ràng, việc nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam ra lệnh cho công an Việt Nam hành động phi pháp như vậy chỉ với một mục đích duy nhất là để bảo vệ và duy trì vô thời hạn, bằng mọi giá chế độ độc tài toàn trị, đặc quyền, đặc lợi của họ mà thôi. Chính thể này hòan tòan không phải của dân, do dân và vì dân,… như họ vẫn thường rêu rao một cách không biết xấu hổ. Chính thể này, tòan dân tộc đã buộc lòng phải chấp nhận suốt gần 62 năm qua (2/9/1945 – 2/2007), kể từ khi họ cướp được chính quyền, với bộ máy chuyên chính vô sản tàn ác được thiết lập, mà chức năng thứ nhất của nó theo Lênin là: Bạo lực và trấn áp!

3) Việc anh Nguyễn Phong bị nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam ép buộc phải viết giấy công bố giải tán đảng Thăng Tiến và liên đảng Lạc Hồng, rút tên ra khỏi khối 8406, chấm dứt quan hệ với Linh mục Nguyễn Văn Lý và các nhà đấu tranh dân chủ khác, ngưng các hoạt động đấu tranh cho tự do, dân chủ,… trong hoàn cảnh mất tự do như trên là hoàn toàn không có giá trị pháp lý. Một công bố như thế chỉ có giá trị pháp lý khi được thực hiện trong điều kiện bình thường, khi đương sự làm điều đó một cách tự do, chứ không phải bị áp lực như đã xảy ra.

Trước tình cảnh nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam gia tăng đàn áp một cách phi pháp các nhà đấu tranh dân chủ như trên. Liên Minh Dân Chủ Nhân Quyền Việt Nam thiết tha kêu gọi các cá nhân và các cơ quan nói trên hãy hành động một cách thiết thực, nhanh chóng và cụ thể, để phản đối nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam . Buộc họ phải chấm dứt ngay những hành động phản dân chủ, phản văn minh; phản lại luật quốc tế về nhân quyền và phản lại chính bản Hiến pháp do họ lập ra.

Một số hành động cụ thể xin được đề nghị:

1) Tổ chức và tham gia tích cực những cuộc biểu tình phản đối nhà cầm quyền CSVN về những hành động vi phạm nhân quyền của họ trên đây.

2) Lên tiếng phản đối trên các phương tiện thông tin đại chúng (báo chí, truyền thanh, truyền hình,…) và phát rộng rãi về Việt Nam .

3) Gọi điện thoại, email, fax,… đến các cơ quan chức năng của nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam để biểu lộ sự phản đối. Đồng thời, ra Nghị Quyết yêu cầu họ phải chấm dứt ngay và chấm dứt một cách vô điều kiện những hành động man rợ trên.

Nhân dịp này, Liên Minh Dân Chủ Nhân Quyền Việt Nam kêu gọi các công an Việt Nam - Những người đã, đang và sẽ tiếp tục làm nhiệm vụ theo dõi, khủng bố, đàn áp những người dân oan khiếu kiện, những người đang đấu tranh cho tự do dân chủ cho Việt Nam, rằng:

Con đường dân chủ hóa thực sự đất nước, với mục tiêu của nó là tiến hành một cuộc thay thế triệt để, từ thể chế độ chính trị độc tài, độc đảng, tòan trị, phản dân tộc và phản dân chủ hiện nay, sang thể chế chính trị đa nguyên, đa đảng tiến bộ trong tương lai là không thể đảo ngược! Vấn đề chỉ còn là thời gian và thời gian ấy cũng chỉ tính bằng năm tháng mà thôi. Các vị hãy biết sợ đòn trừng phạt của công lý khi dân tộc này chuyển mình! Hoặc trước mắt, khi mà tội ác của quý vị chưa bị trừng phạt thì cũng hãy biết sợ sự trừng phạt của trời phật thần linh! Nhân dân rất độ lượng, nhưng nhân dân cũng sẽ nhất định không khoan nhượng nếu như các vị còn tiếp tục gây tội ác! Những Hồ sơ lưu trữ, những nhà đấu tranh dân chủ, những người dân oan và cả những người đồng đội có lương tâm của quý vị,… sẽ trực tiếp tố cáo tội ác của quý vị trong tương lai. Tội ác phải bị trừng phạt! Chúng tôi rất mong quý vị hãy tỉnh táo nghĩ đến bản thân và gia đình mình, mà sớm sám hối để đứng về phía Tổ quốc và Dân tộc!


Xin chân thành cảm ơn sự quan tâm của tất cả mọi người.

Làm tại Việt Nam, ngày 22 tháng 02 năm 2007.

I. Ban Cố vấn :

1 - Cựu Sĩ quan Phạm Quế Dương, Hà Nội.

2 - Linh mục Nguyễn Hữu Giải, Thừa Thiên-Huế.

3 – Tiến sĩ Nguyễn Thanh Giang, Hà Nội.

4 - Cựu Chủ tịch Tổng Công đoàn Nguyễn Hộ, Sài Gòn.

5 - Hội trưởng Lê Quang Liêm, Trung Ương GHPGHH TT, Sài Gòn.

6 - Linh mục Phan Văn Lợi, Huế.

7 - Linh mục Nguyễn Văn Lý, Huế.

8 - Mục sư Ngô Hoài Nở, Sài Gòn.

9 - Mục sư Nguyễn Hồng Quang, Sài Gòn.

10 - Cựu sĩ quan Vũ Cao Quận, Hải Phòng.

11 - Bác sĩ Nguyễn Đan Quế, Chủ Tịch Cao Trào Nhân Bản Việt Nam , Sài Gòn.

12 - Cư sĩ PGHH Lê Văn Sóc, Vĩnh Long.

13 - Linh mục Chân Tín, Sài Gòn.

14 - Nhà văn Hoàng Tiến, Hà Nội.

II. Ban Điều hành :

1 - Kỹ sư Đỗ Nam Hải, Sài Gòn.

2 - Giáo sư Nguyễn Chính Kết, Sài Gòn.

3 - Cựu Sĩ quan Trần Anh Kim, Thái Bình.


-----
http://nguon

Hay ngung tay dan ap nhung nha dan chu

Hãy ngừng tay đàn áp những nhà dân chủ

Bùi Tín


Vẫn lại những hành động bạo lực mù quáng rất xấu và rất dại.

Thì ra trước khi được vào WTO và được gỡ bỏ cái mũ lừa CPC, họ chỉ làm ra vẻ là phục thiện, cố đóng kịch là một chính quyền tử tế, trọng luật, biết điều, để qua được 2 cửa ải rồi lại chứng nào tật ấy, họ trở lại nguyên hình là một chính quyền cảnh sát, ngồi trên luật pháp, lạm quyền, hà hiếp những công dân ưu tú của đất nước.

Vẫn lại là những việc làm từng bị thế giới dân chủ thổi còi và phê phán, đòi chấm dứt hẳn vì xấu lắm, tệ lắm, thế giới mới không ai có thể kết bạn với những chính quyền cảnh sát tối tăm đến vậy!

Vẫn là dở trò dùng dùi cui đánh đập, mở mồm văng tục, chụp mũ bừa bãi những công dân ngay thật là có âm mưu lật đổ; vẫn là bắt bớ không có lệnh tòa án, dựng hồ sơ vu cáo, dùng báo đảng để vu khống bừa bãi, cưỡng bức di chuyển người đang hành đạo. Xấu xa hơn nữa là dở trò hà hiếp công dân giữa những ngày Tết cổ truyền, đúng ngày Phụ nữ Quốc tế 8 – 3 càng ngang ngược hành hung những phụ nữ chân yếu tay mềm nhưng kiên cường chính trực.

Bà con trong nước nhìn ra, công luận quốc tế trông vào, mọi người bĩu môi, lắc đầu, chê cười, lên án. Nhiều bạn quốc tế ở Hà Nội còn tìm đến tận nhà những công dân bị quấy nhiễu và đe dọa để biểu thị sự đồng tình và quý trọng. Đẹp mặt chính quyền chưa? Họ tự nhận là chính quyền nhân dân, bảo vệ dân, nhưng thật ra lại để cho các chính quyền nước ngoài và người nước ngoài bảo vệ công dân nước mình. Họ có biết hổ thẹn không?

Phải chăng họ bầy trò đàn áp, hô hoán đất nước lâm nguy, có kẻ làm loạn chỉ để làm lạc hướng dư luận, khi ông thủ tướng hứa sớm nghiêm trị bọn tham nhũng cỡ bự nhất thì vụ số 1 là vụ án PMU18 đã hơn 1 năm rồi mà vẫn nằm ngủ trong giai đoạn điều tra, chưa bước vào cổng tòa án! Còn 9 vụ lọai bự nhất nữa, và hàng trăm vụ bán đất phi pháp nữa, toàn là các quan lớn cộng sản cả. Họ tuyên án một vụ tử hình để hòng xoa dịu dư luận thì dư luận càng phẫn nộ, vì họ định thí mạng một phụ nữ ngoài đảng, không có quyền hành để chạy tội cho một lô quan chức cộng sản đầy quyền lực, theo kiểu thi hành pháp luật bằng 2 tốc độ: tăng nặng với người dân, giảm nhẹ và "có lễ" với các quan cộng sản phe cánh của họ.

Họ muốn gì đây? Họ đày cha Lý về Bến Củi là dại dột phơi bày lời hứa của ông Dũng tại Roma với Giáo hoàng chỉ là giả dối hươu vượn, đúng vào lúc có đoàn đại biểu của Toà thánh ở Hà Nội. Họ cũng dở trò hạ đẳng và dại dột đúng vào lúc ông Phạm Gia Khiêm đang sang Mỹ chuẩn bị cho chuyến Mỹ du của ông Triết. Chẳng cái dại nào giống cái dại nào!

Hãy gắn đợt đàn áp những người vận động dân chủ với cuộc bầu cử Quốc hội ngày 20/5 tới. Có ông nghị cũ và mới nào dám lên tiếng bênh vực công lý và nhân phẩm của người dân bị hiếp đáp một cách tùy tiện phi pháp như các luật sư Nguyễn văn Đài, Lê Thị Công Nhân, linh mục Lý, mục sư Công Chính và nhà báo Nguyễn Vũ Bình đang ốm nặng trong tù? Có gì mới đâu? Nghị gật, rồi thì vẫn chỉ là nghị gật.

Chẳng lẽ các vị trong triều đình cộng sản ở Hà Nội đang muốn chơi trò vòng vo, chạy vòng quanh, chờ cho thế giới và Hoa kỳ tẩy chay, mời ra khỏi WTO (giả thuyết cho vui thôi), lại đội cho chiếc mũ lừa CPC (có thể có thật đấy), để cho mùa Xuân con Lợn khỏi tẻ nhạt vì những lời hứa hùng hồn quá đà của mấy vị lãnh đạo mới đang là đầu đề tiếu lâm hiện đại trong dân gian.

Thời thế đã đổi thay. Bối rối, bị động, sợ dân, sợ phản ứng của thế giới luôn gắn liền với chính quyền độc đoán tham nhũng, chuyên hà hiếp dân thường.

Các chiến sỹ dân chủ qua thử thách luôn điềm tĩnh tự tin, cùng nhau gắn bó chặt, xứng đáng với lòng quý mến của nhân dân và sự ủng hộ luôn nhiệt thành của thế giới.

Paris 11/3/2007.




--------------------------------------------------------------------------------

Bài do tác giả gửi tới, DCVOnline biên tập

samedi 10 mars 2007

Khong hoa giai co hoa hop duoc khong ?

Việt Nam: Không Hòa Giải Có Hòa Hợp Được Không? PHẠM TRẦN .
Việt Báo Thứ Sáu, 3/9/2007, 12:02:00 AM

Việt Nam: Không Hòa Giải Có Hòa Hợp Được Không? Tại Sao Người Cộng Sản Sợ Hoà Giải?

Hoa Thịnh Đốn.- Đâu phải tự nhiên mà người Cộng sản Việt Nam rộ lên “phong trào” bàn về “hòa hợp dân tộc” sau 3 năm thi hành Nghị quyết 36 về “Công tác đối với người Việt Nam ở nước ngoài”, nhưng tại sao lần đầu tiên động từ “hòa giải” giữa Chế độ và người Việt đối lập đã được công khai thảo luận trên báo chí?

Trước khi bàn sâu hơn những diễn biến vừa kể, ta nên tìm hiểu tại sao từ xưa đến nay phía Đảng và Nhà nước CSVN đã tránh không dám dùng động từ “hòa giải” khi nói đến “đòan kết dân tộc”.

Theo định nghĩa của Từ điển Tiếng Việt của Trung tâm Ngôn ngữ và Văn hóa Việt Nam (Bộ Giáo dục và Đào tạo) “Hòa giải” có nghĩa “làm cho ổn thỏa tình trạng mâu thuẫn, xích mích giữa hai bên”. Và “Hòa hợp” là “Hợp lại thành một thể thống nhất hài hòa” như “hòa hợp dân tộc”.

Như vậy, muốn “Hòa hợp” thì phải “Hòa giải” trước. Nhưng đảng CSVN lại tự coi mình chưa hề gây “ mâu thuẫn, xích mích” với ai, dù đảng đã dùng bạo lực để đàn áp, khủng bố và giết hại những ai không đi theo đảng, không chấp nhận Chủ nghĩa Cộng sản ngay từ trước Cuộc Cách mạng Mùa Thu, tháng Tám năm 1945.

Lãnh đạo đảng lại luôn luôn tự cao coi lời nói của mình là không bao giờ sai; đường lối và chính sách đảng đưa ra là đúng đắn, dù về sau có nhìn nhận là sai lầm, vẫn không có can đảm xin lỗi dân hay đền bù thiệt hại như đối với các nạn nhân của Cuộc Cải cách ruộng đất ở miền Bắc từ 1953 đến 1956 và vụ thảm sát trên 3,000 dân lành tại Huế trong cuộc tấn công Tết Mậu Thân năm 1968.

Ngày nay, sau 32 năm chiếm được miền Nam và gây ra không biết bao nhiêu đau thương cho nhân dân Việt Nam Cộng Hòa sau 30-4-1975, đảng vẫn còn say sưa với chiến thắng nên nghĩ rằng họ không cần phải “hòa giải” với những người chẳng may thua trận miền Nam. Ngay cả đối với những người lính chết trận VNCH cũng đã bị đảng kỳ thị, trả thù từ đó.

Như vậy thì làm sao mà những nạn nhân của đảng CSVN có thể “hòa hợp” với chế độ để đóng góp khả năng xây dựng đất nước?

Nhưng khi Nghị quyết 36 viết rằng “Người Việt Nam ở nước ngoài là bộ phận không tách rời và là một nguồn lực của cộng đồng dân tộc Việt Nam”, không có nghĩa là họ thuộc “quyền cai trị”của đảng. Họ chỉ là những người cùng chung dòng máu, mầu da, tiếng nói với đồng bào trong nước. Và vì phần đông họ là nạn nhân của chế độ nên không có cùng tư duy chính trị với người Cộng sản.

Hơn thế nữa, ngay đối với những người đấu tranh ôn hoà bất đồng chính kiến với chế độ ở trong nước còn bị đàn áp, bắt giam, phong tỏa, đã không thể “hòa hợp” được với những người cầm quyền thì làm sao người Việt Nam ở nước ngoài, phần đông phải bỏ nước ra đi tìm tự do, có thể “Hợp lại thành một thể thống nhất hài hòa” với đảng cầm quyền?

Vì vậy, kể từ khi Bộ Chính trị công bố Nghị quyết 36/NQ-TW ngày 26/3/2004 chưa có mấy ai trong số trên 300 ngàn Trí thức “Việt kiều” chịu về giúp nước? Cũng chẳng có mấy ai chịu đem tiền về nước đầu tư và có bao nhiêu trong số trên 3 triệu người đã nghe theo đảng trở về sống trên quê cha, đất tổ ?

Báo Điện tử VNNET viết ngày 2/3//07: “Theo cảm nhận của nhiều nhân sĩ, trí thức Việt kiều, "trí tuệ kiều bào vẫn chưa được thử thách toàn diện để góp phần giải những bài toán hội nhập kinh tế quốc tế của VN".

“Nghị quyết 36 của Bộ Chính trị về Công tác người Việt Nam ở nước ngoài đã đi vào cuộc sống được gần 3 năm nhưng theo GS.TSKH Nguyễn Đăng Hưng, Việt kiều tại Bỉ, "vướng mắc cơ bản chính là rào cản tâm lý mà chưa có cơ chế phù hợp để xoá bỏ. Tôi có cảm tưởng là chưa có quyết tâm chính trị để thực thi Nghị quyết 36".

“GS. Nguyễn Đăng Hưng tâm sự "những tưởng sau Nghị quyết 36 của Bộ Chính trị, những vướng mắt trầm kha tồn đọng từ 30 năm nay sẽ được giải toả. Trên thực tế, từ hơn hai năm nay, việc huy động và sử dụng nguồn lực chất xám Việt kiều vẫn không được triển khai, dù chỉ một bước". "Cái hố tách rời do lịch sử để lại vẫn còn chưa được bồi lấp với một tốc độ cần thiết". Và vấn đề chất xám Việt kiều còn là "vấn đề quá nhạy cảm", liên quan đến nhiều cơ quan chức năng, chưa có cơ quan tổng diện điều động được nhiều bộ, đủ quyền lực, đủ tâm, đủ tầm, đủ ý chí đứng ra gánh vác.»

“Có cách nhìn nhận, đánh giá lạc quan hơn, ông Tạ Nguyên Ngọc, cán bộ Ủy ban người VN ở nước ngoài cho rằng, 3 năm qua, điều lớn nhất mà VN đã làm được là tạo nên một sự chuyển biến rõ nét trong nhận thức, tư duy. "Làm được điều này là rất khó".

“Tuy nhiên, "việc thực thi (NQ 36) vẫn còn e dè, chưa có nhiều sáng kiến mới", ông Vương Vũ Đức, Việt kiều tại Mỹ nói.

“GS. Nguyễn Đăng Hưng làm rõ "hiện vẫn chưa thấy có những cơ chế hiệu quả, những hướng dẫn cụ thể cho việc thực hiện, kỳ vọng vẫn còn ở những khẩu hiệu, những trang giấy. Các cơ quan chức năng dường như đã ngừng lại, không quan tâm đúng mức cho vấn đề này nữa. VN vẫn chưa có được một "quyết tâm chính trị đủ lớn" để đề ra những cơ chế mới mang tính đột phá, đẩy lùi những rào cản tâm lý còn tồn đọng cũng như những quan niệm cũ kỹ có thể do hậu quả của lịch sử để lại", ông Hưng nói.”

Những người phát biều đã không dám nói thẳng ra những vướng mắc của phía Nhà nước khi thi hành Nghị quyết 36, nhưng đối với những người Tị nạn Cộng sản thì Nghị quyết này chẳng qua chỉ là “lời chào hàng” hào nhóang thiếu chân thật của đảng cấm quyền chỉ muốn người Việt ở nước ngoài “tự động chạy về phía mình” để xin được “hòa hợp”, xin được “phục vụ” vô điều kiện với đảng!

Nghị quyết 36 còn viết hàm hồ, thiếu thiện chí và xuyên tạc: “Một bộ phận đồng bào do chưa có dịp về thăm đất nước để tận mắt thấy được những thành tựu của công cuộc đổi mới hoặc do thành kiến, mặc cảm, nên chưa hiểu đúng về tình hình đất nước. Một số ít người đi ngược lại lợi ích chung của dân tộc, ra sức chống phá đất nước, phá hoại mối quan hệ hợp tác giữa nước sở tại với Việt Nam.”

Nhưng lợi ích chung của dân tộc không thể nào cũng là lợi ích riêng của đảng, và chống đảng Cộng sản không thể được đồng hóa với “chống phá đất nước” như đảng vẫn nhập nhằng đánh lận con đen từ bấy lâu nay.

SỨC MẠNH “VIỆT KIỀU”

Báo VNNET ngày 2/3 viết tiếp: “Trở lại với tình hình trong nước, nhìn vào thực tế chúng ta cũng thấy sức mạnh của nguồn lực kiều bào. Trong số hơn 3 triệu kiều bào thì có hơn 300 nghìn người Việt có trình độ cử nhân với khoảng 6 nghìn người có trình độ tiến sĩ. Trong số này có hàng trăm trí thức có tên tuổi được quốc tế và khu vực đánh giá cao. Đã có nhiều người Việt thành đạt trong lĩnh vực chính trị, xã hội, giữ cương vị nhất định trong các thể chế của nước sở tại.”

“Về kinh tế, ước tính tổng thu nhập của cộng đồng người Việt Nam ở nước ngoài có thể lên tới 40 tỷ USD/năm, tương đương với mức thu nhập hàng năm của hơn 80 triệu người Việt đang sinh sống trên lãnh thổ Việt Nam.”

“Tại thời điểm này, khi Việt Nam đã trở thành thành viên WTO, nhu cầu về một nguồn nhân lực có chất lượng đáp ứng yêu cầu hội nhập đặt ra cấp thiết. Trong bài viết "Việt Nam đang chạy áp chót", Đại sứ Nguyễn Đình Lương, nguyên Trưởng đoàn đàm phán Hiệp định Thương mại VN - Hoa Kỳ nhận định "VN đang là người chạy áp chót trong cuộc đua thời đại hội nhập".

“VN cần "nhìn thật sự thẳng thắn xem chúng ta đang ở đâu, ta đã bị bỏ xa đến đâu, ta có thể khai thác được những lợi thế nào và làm những gì để đưa đất nước tiến cùng thời đại. Đó là những bài toán rất cụ thể, phải dùng đến trí tuệ của cả dân tộc để tính toán". Đến lúc, phải soi chiếu bài học còn nguyên giá trị từ Trung Quốc, Ấn Độ. Và nguồn lực, trí tuệ của cả dân tộc phải tính đến nguồn lực, trí tuệ của Việt kiều.”

Thì ra ngày nay đảng CSVN đã sáng mắt nhận ra sức mạnh của “Việt kiều” không thể coi thường nên một số Trí thức “Việt kiều” đã hợp tác với Nhà nước khuyên Đảng cần thay đổi cách ứng xử để thu hút đồng Đô La và Trí Tuệ “Việt kiều”.

Nhưng nếu đảng CSVN chưa thật lòng muốn “hòa giải, xoá bỏ hận thù và thỏa hiệp” với những người Việt đối lập với chính sách cai trị độc đảng, độc tài của mình thì hy vọng “hòa hợp” với người Việt Nam ở nước ngoài và trong nước còn xa vời vợi.

ĐÃ ĐẾN LÚC CẦN HÒA GIẢI?

Đáng chú ý là những bài báo của VNNET viết ra vào dịp gọi là “Vinh Danh Nước Việt - 2006”, theo đó có 17 “Việt kiều” đã được Tập san Người Viễn Xứ (Ủy Ban Người Việt Nam ở nước ngoài) phối hợp với VNNET bình chọn vì “có những đóng góp thiết thực đối với cộng đồng người Việt ở nước ngoài cũng như với đất nước trong thời gian qua”.

Trong số này , lần đầu tiên, có bài viết đã nói cả đến vấn đề “Hòa giải” mà không bị Ban Tư tường – Văn hóa Trung ương kiểm duyệt, chẳng hạn như trong bài ngày 3/3/07: “Hòa giải, hòa hợp dân tộc là điều kiện tất nhiên để đất nước tồn tại và phát triển, sánh vai với các cường quốc năm châu. Hòa giải bằng cách hàn gắn những vết thương do cuộc xung đột để lại, gác bỏ hận thù, hướng tới tương lai.”

“Hòa giải dân tộc phải đi trước và là điều kiện bắt buộc để có hòa hợp, hay đoàn kết dân tộc. Truyền thống bốn ngàn năm của người Việt, ở trong nước cũng như đang sinh sống ở nước ngoài, dẫu có sự khác biệt về chính kiến nhưng đều chung một ngày Giỗ Tổ, đều chung một tình cảm tự nhiên, một khát vọng bay lên như hình ảnh con chim Hồng, chim Lạc được khắc sâu trên bề mặt trống Đồng như một biểu trưng vĩnh hằng của dân tộc.”

“Bài học lịch sử cho thấy, mỗi thành công của đất nước đều gắn liền với chính sách đại đoàn kết dân tộc. Ý thức được điều này, Chính phủ Việt Nam luôn coi cộng đồng người Việt ở nước ngoài là một bộ phận không thể tách rời của dân tộc Việt Nam. Trong những năm qua, Nhà nước đã khuyến khích và tạo điều kiện tốt để bà con kiều bào về thăm quê hương, tham gia tích cực vào các hoạt động ở trong nước. Hưởng ứng chính sách đó, không chỉ những người dân bình thường mà cả những nhân vật cao cấp trong chính quyền cũ, giới văn nghệ sỹ, tăng ni phật tử... cũng đã lần lượt về thăm quê.”

“Như thông lệ hàng năm, vào dịp đầu năm, VietNamNet tổ chức tôn vinh những người Việt xa xứ có những đóng góp quan trọng cho công cuộc xây dựng đất nước. Quan trọng hơn, họ là những chiếc cầu nối để hòa giải và hòa hợp dân tộc, là nhân tố quan trọng trong khối đại đoàn kết dân tộc của người Việt Nam, dẫu ở phương trời nào trên thế giới.”

“Hòa hợp dân tộc để cùng nhau bay lên! Chúng ta có chung một niềm tự hào khi nói lên điều đó.”

Nhưng bằng cách nào để cùng nhau cất cánh, bay hướng nào để không bị mưa bão và đích đến là đâu thì cần phải thảo luận. Cuộc nói chuyện nào cũng phải có kẻ bắt đầu bằng lòng thành khẩn, thẳng thắn chứ không gian dối, điêu ngoa, hay giăng bẫy, một chiều, chỉ muốn thu lợi về cho mình như đảng CSVN đang làm đối với người Việt Nam ở nước ngoài và những người bất đồng chính kiến, tư tưởng trong nước.

Hố sâu ngăn cách giữa những người Việt Nam không chấp nhận chế độ Cộng sản độc tài và đảng Cộng sản Việt Nam chưa bao giờ lan rộng và sâu thẳm như ngày nay.

Thực tế đã chứng minh như thế. Điều kiện để cất cánh của Việt Nam, sau khi được gia nhập Tổ chức Thương mại Thế giới (World Trade Organizaytion, WTO), không có chỗ đứng cho những Lãnh đạo ù lì,chậm tiến và lạc hậu ở Thế kỷ 21.

Thời đại của các Nhà nước độc tài, đảng trị, phi dân chủ - tự do và chống đa nguyên đa đảng cũng đã bị nền văn minh tiến bộ của nhân loại phế thải cùng với tính ăn trùm của các chế độ Cộng sản tồi tệ. Những người cầm quyền CSVN và nhóm “ủng hộ viên” ồn ào nhỏ bé của họ ở nước ngoài nên tự xét vì sao mà sau 3 năm thi hành, Nghị quyết 36 vẫn không đem được dân tộc xích lại gần nhau hơn mà lại làm cho giãn ra?

(03/07)